Giang Trần vỗ tay cười to.
- Thuấn lão quả nhiên là tính toán tài tình, vận cũng đoán được.
- Cũng không khó đoán, ta nghĩ Hoàng Nhi cũng ưa thích chỗ đó. Cho nên, liền không khó suy đoán rồi. Ai, nhìn lại chuyện cũ, như rõ mồn một trước mắt a. Giang Trần, Hoàng Nhi cả đời mệnh khổ, sau khi có ngươi, vận mệnh của nàng, mới bắt đầu từ khổ chuyển ngọt. Hi vọng ngươi có thể chiếu cố tốt Hoàng Nhi, đừng tổn thương nàng.
Thuấn lão than nhẹ một tiếng.
- Đây là tự nhiên.
Giang Trần gật đầu, đồng thời hiếu kỳ hỏi.
- Thuấn lão, ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn ngươi mang Sở Tinh Hán đi, hiện tại không biết đi phương nào?
Nói lên Sở Tinh Hán, Thuấn lão cũng có chút ít thương cảm:
- Lão phu cũng rất nhiều năm không thấy hắn rồi. Lúc trước ta bị gia tộc đuổi giết, liền đưa hắn đi. Những năm này, cũng không biết hắn còn sống hay không. Ai, lão phu xin lỗi hắn, cũng xin lỗi ngươi a.
- Thuấn lão không nên tự trách, rất nhiều chuyện, cũng không phải ngươi muốn như vậy. Thế cục như thế, ngươi cũng không có biện pháp a.
- Ân, lần này lão phu vừa vặn ý định đi dạo bốn phía, nghe ngóng khắp nơi. Tinh Hán này, nếu có cơ duyên, mặc dù không thể như ngươi khiếp sợ thiên hạ, nhưng tuyệt đối là một thiên tài. Nhân loại cương vực các ngươi, kỳ thật thiên tài nhiều vô cùng, chỉ tiếc đạo thống hủy diệt, căn cơ hủy diệt, lưu cho Nhân loại cương vực truyền thừa cùng tài nguyên quá ít. Nếu không, dùng nội tình của Nhân loại cương vực, Vạn Uyên đảo làm sao có thể so sánh?
Giang Trần cũng không có lập tức để cho Thuấn lão ly khai, mà kiểm tra kinh mạch bị phế của Thuấn lão một chút, vẫn có hi vọng chữa trị. Cho nên, Giang Trần quyết định, giữ Thuấn lão ở lại chỗ này một thời gian ngắn, để cho hắn có cơ hội giúp Thuấn lão chữa trị kinh mạch, khôi phục thực lực. Dù sao, tại Vạn Uyên đảo, tu vi võ đạo không cao, là dám chắc đi không thông.
Thuấn lão vốn là tâm như tro tàn, nghe nói còn có hi vọng chữa trị, cũng tuyệt xử phùng sanh, sinh ra vài phần chờ mong.
Trải qua Giang Trần không ngừng cố gắng, thật đúng là để cho hắn như nguyện, tuy không cách nào làm cho Thuấn lão lập tức khôi phục tu vi, nhưng qua một hai năm, Thuấn lão chậm rãi lục lọi, chậm rãi khôi phục, là không có bất cứ vấn đề gì.
- Thuấn lão, đây là một viên Đỉnh Thiên Đan, ở cảnh giới Thiên Vị, có thể vô điều kiện tăng lên nhất trọng.
- Đỉnh Thiên Đan?
Thuấn lão chấn động.
- Đan dược này, không phải Vĩnh Hằng Thánh Địa các ngươi nói vẫn còn nghiên cứu sao?
Giang Trần cười cười:
- Có ta ở đây, tùy thời có thể.
- Tiểu tử ngươi, quả nhiên là kỳ tích không chừng mực a. Hiện tại lão phu thật sự rất hiếu kỳ, tiểu tử ngươi rốt cuộc là tình huống như thế nào? Muốn nói có người nào đó có thể dạy ngươi, lão phu thật đúng là không tin.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, có người thể dạy hắn, thật đúng là có rất nhiều. Chỉ có điều, những người kia đều sống ở kiếp trước.
Thần Uyên Đại Lục này, người có thể dạy hắn, thật đúng là không có.
Thuấn lão không có khách khí với Giang Trần, hắn hiện tại, cũng không cách nào cự tuyệt Đỉnh Thiên Đan. Dù sao, hắn ở phương diện võ đạo đã hoang phế nhiều năm, cần nhanh chóng tu bổ. Đỉnh Thiên Đan này, có thể giảm rất nhiều sự tình, có thể vượt qua mấy chục năm cố gắng.
Đồng thời Giang Trần cũng nói với Thuấn lão chuyện Yến Vạn Quân, để hắn biết Yến Vạn Quân đang ở Đông Diên đảo.
- Đi, ta đi ra ngoài tìm Sở Tinh Hán, nếu có tin tức, liền dẫn Sở Tinh Hán đi Đông Diên đảo. Nhìn xem có thể đi Nhân loại cương vực, cùng Hoàng Nhi hội hợp hay không.
- Tốt! Như thế rất tốt.
Giang Trần cũng đồng ý. Hắn biết rõ, Thuấn lão đối với Yến gia là không có hứng thú gì. Đi Nhân loại cương vực, có thể xem là một lựa chọn tốt, tự nhiên là đồng ý.
Thuấn lão mỉm cười nhìn Giang Trần, trong ánh mắt tràn đầy thưởng thức:
- Giang Trần, ngươi chữa trị Đông Diên đảo kia, phải chăng muốn kinh doanh chỗ đó thành địa bàn của mình?
- Là có ý này, chỗ đó có Truyền Tống Trận đi thông Nhân loại cương vực, địa lý vị trí rất tốt. Hơn nữa đầu mối trận pháp của Đông Diên đảo kia, đều do ta điều khiển, coi như là Hồi Xuân đảo vực, hiện tại cũng không cách nào xâm nhập.
- Ân, Nhân loại cương vực có Ma tộc uy hiếp, sớm muộn sẽ trở thành chủ chiến trường. Ngươi sớm chút kiến thiết thế lực của mình, có thông đạo then chốt như vậy. Tiến có thể công, lui có thể thủ, rất không tệ.
Thuấn lão đối với tư duy chiến lược của Giang Trần, là phi thường thưởng thức.
- Ngươi ý định lúc nào về Nhân loại cương vực?
Thuấn lão lại hỏi một câu.
- An bài sự tình Thánh Địa xong, ta sẽ trở về Nhân loại cương vực. Chỉ tiếc, đến bây giờ mới thôi, còn không có tin tức của Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận. Trận pháp này, đối với Nhân loại cương vực mà nói, ý nghĩa rất trọng yếu.
Giang Trần đem ý nghĩa của trận pháp này, đại khái nói một lần.
Thuấn lão như có điều suy nghĩ, một lát sau, mới mở miệng nói:
- Giang Trần, ngươi là thiên tài vạn năm hiếm thấy của Nhân tộc, sự xuất hiện của ngươi, nhất định là có nguyên nhân. Ngươi vì Nhân loại cương vực cố gắng, lão phu cũng cảm giác rất bội phục. Bất quá, Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận này, cuối cùng chỉ là tránh cho Nhân loại cương vực bị Ma tộc công kích, nói trắng ra, chỉ là họa thủy đông dẫn mà thôi. Ma tộc bị chỉ trận pháp ngăn cách, bọn hắn sẽ thông qua cách khác, tiến vào địa bàn của chủng tộc khác. Chờ Ma tộc chinh phục địa bàn khác, bọn hắn sẽ không ngừng đả thông thông đạo, từ khu vực khác, sát nhập Nhân loại cương vực. Nói cho cùng, chỉ cần Ma tộc bất diệt, Thần Uyên Đại Lục không có Tịnh Thổ. Cho dù là Vạn Uyên đảo, cũng sẽ không là Tịnh Thổ.
Giang Trần cười khổ nói:
- Vạn Uyên đảo cho tới bây giờ, cũng không phải là Tịnh Thổ a.
Thuấn lão khẽ giật mình:
- Chỉ giáo cho?
- Sở dĩ Vạn Uyên đảo một mực như là Tịnh Thổ, kỳ thật đều do mười Đại Thánh Địa âm thầm hi sinh. Tương truyền, thời kỳ Thượng Cổ, ác mộng của Thần Uyên Đại Lục, là từ Vạn Uyên đảo bắt đầu...
Giang Trần lập tức đem sự tình Vạn Uyên đảo là nơi Ngoại Vực xâm lấn, hết thảy nói cho Thuấn lão một lần.
Sau khi Thuấn lão nghe xong, cũng ngây ra như phỗng:
- Nói như vậy, Thượng Cổ đến nay, mười Đại Thánh Địa một mực thủ hộ lấy Vạn Uyên đảo? Một mực đang cùng người Ngoại Vực xâm nhập, tiến hành cuộc chiến sinh tử?
- Đích thật là có chuyện như vậy. Bất quá, chúng ta nên cảm thấy may mắn, vì Thượng Cổ đến nay, còn không có chủng tộc Ngoại Vực lớn như Ma tộc quy mô xuất hiện, bằng không thì mười Đại Thánh Địa làm sao có thể quét sạch cho hết? Ta đoán chừng, Thượng Cổ đến nay, sau Ma tộc, có thể phát hiện, ngẫu nhiên đi ngang qua, đều là một ít mạo hiểm giả? Nếu không, Vạn Uyên đảo sớm đã không còn ngày yên tĩnh rồi.
Biểu lộ của Thuấn lão ngưng trọng, thật lâu không nói gì.
- Giang Trần, hôm nay nghe ngươi nói như vậy, lão phu mới rộng mở trong sáng. Xưa nay lão phu còn cảm thấy, Thánh Địa làm việc, có đôi khi không khỏi quá bá đạo. Hiện tại xem ra, Thánh Địa làm còn chưa đủ bá đạo, còn chưa đủ cường thế. Thánh Địa vì Vạn Uyên đảo làm nhiều như vậy, nên hưởng thụ đại bộ phận tài nguyên, nên khống chế thập đại Thần Quốc.
Danh Sách Chương: