Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao, Giang Trần xuất động mấy trăm Phệ Kim Thử, tổng số Linh Dược lấy được, đây tuyệt đối là dọa người, thậm chí vượt qua hơn năm mươi người khác ở đây.

Mà đồ vật lấy từ trên người Đỗ Lập Hoàng cùng Vệ Khánh, tự nhiên cũng phải dấu đi.

Kể từ đó, trong Trữ Vật Giới Chỉ của hắn, ngoại trừ một đám Linh Dược Chân Thánh cấp cùng Linh Dược Thánh cấp ra, chỉ có hơn mười vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, những cái này đều là đồ vật mọi người biết đến.

Ngoài ra còn có một chút đan dược, cũng không phải vật hi hữu gì.

Về phần ba viên Vạn Thọ Đan còn lại, Giang Trần cũng ẩn núp đi. Đây cũng là thứ tốt thuộc về không thể bạo lộ.

Thần thức của mọi người không ngừng tìm tòi từng nơi hẻo lánh trong Trữ Vật Giới Chỉ, tìm tới tìm lui, đừng nói mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, dù một cây cũng không có tìm được.

Đối với những trưởng lão này mà nói, Trữ Vật Giới Chỉ của Giang Trần, quả thực có thể nói nghèo khó, hoàn toàn không có bất kỳ điểm sáng.

Đừng nói để cho bọn hắn tâm động, dù là Linh Dược để cho bọn hắn có chút gợn sóng, cũng không có.

Tham Lang trưởng lão là người thứ nhất thu thần thức, ở quanh thân Giang Trần quét tới quét lui, cũng không có phát hiện huyền ảo gì, cuối cùng lắc đầu, giống như cười mà không phải cười liếc qua Uông Hàn.

Hiển nhiên, Tham Lang trưởng lão cũng cảm thấy, rất có thể là Uông Hàn cố ý vu oan Giang Trần.

Bắc Minh Tông trưởng lão cũng đi lên tìm tòi tượng trưng một vòng, cuối cùng mỉm cười bỏ đi.

Hạng Càn trưởng lão tìm tòi so với Tham Lang trưởng lão còn chăm chú, nhưng như cũ không thu hoạch được gì, cuối cùng lắc đầu:

- Trần lão đệ, Thánh Kiếm Cung các ngươi thật biết dệt chuyện. Ta tin tưởng Giang Trần hiền chất là người vô tội.

Hạng Càn trưởng lão vừa nói ra lời này, mọi người bên Đan Càn Cung, đều thở phào nhẹ nhỏm. Nhất là Mộc Cao Kỳ, nguyên bản cũng khẩn trương không thôi.

Hắn ngược lại không tin Giang Trần được mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, mà là Giang Trần thu Trữ Vật Giới Chỉ của Đỗ Lập Hoàng cùng Vệ Khánh, nếu như đồ vật của hai người này bộc lộ ra, rất có thể sẽ dẫn phát tông môn chiến tranh.


Mộc Cao Kỳ lo lắng nhất đúng là điểm này, cho nên, lúc mọi người tìm tòi, hắn là đổ mồ hôi. Nghe Hạng Càn trưởng lão nói như vậy, trái tim của Mộc Cao Kỳ mới hạ xuống.

Vô Ngân trưởng lão cười lạnh nói:

- Nên đến lão phu đi à nha?

Giờ phút này Vô Ngân trưởng lão đã xác định, Giang Trần nhất định là động tay động chân. Bằng không thì gốc Thiên cấp Linh Dược kia đi đâu?

Ở đây, Vô Ngân trưởng lão cùng Vô Khí trưởng lão đều rất rõ ràng, trên người Giang Trần có Thiên cấp Linh Dược.

Thế nhưng mà rất hiển nhiên, ba người trước đều không có phát hiện Thiên cấp Linh Dược gì. Điều này nói rõ Giang Trần sớm động tay động chân rồi.

Ở dưới Vân Niết trưởng lão cùng Hạng Càn trưởng lão giám sát, Vô Ngân tỉ mỉ tìm tòi.

Chỉ là, đồng dạng, hắn cũng không thu hoạch được gì.

Bất quá, Vô Ngân đến cùng thận trọng, hắn so với bất luận kẻ nào đều khát vọng bắt được tay cầm của Giang Trần. Ở trên Trữ Vật Giới Chỉ của Giang Trần quét thật lâu, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Những thạch đầu này là cái gì? Thoạt nhìn rất quỷ dị.

Hắn nói thạch đầu, tự nhiên là chỉ Vạn Hào Thạch Oa.

Mà những bảo vật kia của Giang Trần, thật là giấu ở trong Vạn Hào Thạch Oa.

Chỉ có điều, Giang Trần lại cười lạnh nói:

- Những thạch đầu này, lớn lên rất giống Thánh Anh Thảo sao?

Vô Ngân trưởng lão hừ lạnh nói:

- Hỏi ngươi cái gì thì đáp cái đó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?

Giang Trần đạm mạc nói:

- Rốt cuộc là ngươi nói nhảm nhiều, hay là ta nói nhảm nhiều? Các ngươi sưu là Thánh Anh Thảo, đồ vật cùng Thánh Anh Thảo không quan hệ, ngươi quản làm gì? Ta có nghĩa vụ trả lời ngươi sao?

Vô Ngân trưởng lão cười quái dị nói:

- Ta hoài nghi tảng đá kia có vấn đề.

Giang Trần khí cực mà cười:

- Ngươi hoài nghi cái gì, ta phải giải thích cái đó sao? Vậy ta hoài nghi ngươi là đệ tử Ma tộc, ngươi phải chứng minh thoáng một phát sao?

Vân Niết trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

- Vô Ngân, ngươi đây là không có việc gì tìm việc đúng không?


Hạng Càn trưởng lão cũng không vui nói:

- Vô Ngân, ngươi đến cùng tìm xong chưa?

Tròng mắt của Vô Ngân trưởng lão chuyển nhanh như chớp, cười hắc hắc:

- Ta hoài nghi thạch đầu của hắn có vấn đề, hắn lại không dám lấy ra kiểm tra. Coi như ta chưa nói.

Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão lập tức nói:

- Nếu là sưu Thánh Anh Thảo, bất luận manh mối khả nghi gì cũng không thể buông tha.

Vân Niết trưởng lão giận dữ:

- Họ Trần, các ngươi không muốn dứt đúng không?

Hạng Càn khoát tay chặn lại, nói với Giang Trần:

- Giang Trần hiền chất, những thạch đầu này, là chuyện gì xảy ra?

Giang Trần thản nhiên nói:

- Những thạch đầu này, ta ở Đan Càn Cung, động phủ cần một ít cảnh quan thạch, lấy đi làm cảnh quan, có gì không ổn? Hẳn chư vị cảm thấy, Thánh Anh Thảo còn có thể ẩn vào trong viên đá này?

Tất cả mọi người im lặng.

Giang Trần cũng không đợi Vô Ngân trưởng lão lên tiếng, cười lạnh nói:

- Vô Ngân, ngươi vốn là trưởng bối, ta nên gọi ngươi một tiếng Vô Ngân trưởng lão. Bất quá ngươi già mà không kính, Giang mỗ cũng không cần khách khí. Ngươi muốn tìm tòi ta tảng đá kia cũng được, nhưng đây là một sự tình khác rồi. Ngươi có thể như Uông Hàn lập Thiên Địa thệ ước, nếu như tra không được cái gì, ngươi cũng tự tát hai cái. Nếu như thế, ngươi muốn điều tra như thế nào cũng được.

- Làm càn.

Tất cả mọi người Tiêu Dao Tông giận dữ.

Giang Trần cười ha ha:


- Rốt cuộc là ai làm càn? Vì một tên ngu xuẩn nói lời ngu xuẩn, ở chỗ này lãng phí thời giờ không nhiều.

Sắc mặt của Vô Ngân trưởng lão âm trầm, để cho người căn bản thấy không rõ trong lòng của hắn nghĩ cái gì.

Đột nhiên, Vô Ngân trưởng lão mỉm cười:

- Mà thôi, lão phu buông tha.

Hắn dù sao cũng là nhân vật thành danh, cự đầu của là Tiêu Dao Tông, loại sự tình tự tát này, hắn chịu không nỗi.

Hơn nữa, hắn cơ hồ có thể xác định, Uông Hàn nói mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, rất có thể là thực. Chỉ có điều, có nhiều khả năng bị Giang Trần sớm ẩn núp đi, không có ở trên thân thể.

Bằng không thì Giang Trần này, tuyệt đối không có khả năng không sợ hãi như thế.

Vô Ngân trưởng lão không phải loại tuổi trẻ khí thịnh như Uông Hàn, không dễ dàng bị Giang Trần ép buộc như vậy. Hắn đa mưu túc trí, sau khi cân nhắc một phen, suy đoán ở trên người Giang Trần hẳn là tìm không thấy manh mối.

Cho nên, hắn quyết định tạm thời buông tha.

Hơn nữa, lục soát không ra đồ vật, đối với hắn ngược lại là tin tức tốt. Ít nhất, gốc Thiên cấp Linh Dược kia của Giang Trần, hắn còn có cơ hội.

Vô Ngân trưởng lão tuyên bố buông tha, tương đương bốn đại tông môn đều hoàn thành tìm tòi.

Với tư cách đương sự, Đan Càn Cung và Thánh Kiếm Cung tự nhiên không có khả năng tìm tòi.

Giang Trần cũng không nói chuyện, mà tới trước một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Uông Hàn.

Lúc này trong nội tâm Thẩm Thanh Hồng thoải mái a, quả thực là mở cờ trong bụng, rốt cục bắt được cơ hội châm chọc Uông Hàn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK