Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

̣ ra vấn đề. (1)

- Tốt, nếu là như vậy, vậy thề đi.

Giang Trần không chút biểu tình:

- Nếu như ta chua, chắc chắn sẽ nói ra ta do ai phái tới. Nếu như có nửa câu nói ngoa, tâm ma cắn trả, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.

Sau khi phát lời thề xong, Giang Trần lườm đối phương:

- Ta đã thề rồi, tới phiên ngươi.

Hồng Đan Vương hừ lạnh một tiếng, cũng thề:

- Nếu như ta thua...

Khi mới nói được một nửa, Hồng Đan Vương như chợt nhớ tới cái gì, nói tới một nửa rồi dừng lại.

Giang Trần cười rộ lên, lạnh lùng nói:

- Nói cho cùng ngươi đang chột dạ, ngươi muốn ta thề thế nhưng bản thân mình không dám thề. Có phải ngươi là người mà tới lai lịch của mình cũng không biết hay sao? Hay là nói ngươi tới Lưu Ly vương thành căn bản là có dã tâm khác? Nếu như ngươi không dám thề, thì coi như ván bài này chấm dứt. Nhưng mà loại gia hỏa dấu đầu lòi đuôi như ngươi nên sớm cút ra khỏi Lưu Ly vương thành cho ta.

Ngữ khí của Giang Trần bất thiện, hắn sao lại không nhìn ra được người này căn bản tới Lưu Ly vương thành quấy rối. Khai đàn giảng bài ở cửa Thái Uyên các, rõ ràng là đánh mặt mũi Thái Uyên các, làm cho Thái Uyên các cảm thấy khó chịu, sau đó từng bước thay thế địa vị của Thái Uyên các.


Thái Uyên các ở Lưu Ly vương thành tuy rằng có địa vị cao, nhưng nếu nói cao tới mức mà người khác nhất định phải nằm vào thì Giang Trần vẫn có chút không tin.

Giang Trần cảm giác, cảm thấy âm mưu nhằm vào Thái Uyên các chỉ là bước đầu tiên của kẻ đứng sau lưng kia. Có lẽ chỉ là mượn cơ hội này chèn ép Thái Uyên các, là bước thăm dò đầu tiên.

Vẻ mặt Giang Trần chắc chắn, ánh mắt gắt gao tập trung vào Hồng Đan Vương, không để cho đối phương có một chút cơ hội trốn tránh nào.

Sắc mặt Hồng Đan Vương kia trầm xuống, nói:

- Có gì không dám? Chỉ sợ ngươi không dám mà thôi.

Giang Trần cười ha hả:

- Tốt, vậy đừng có lề mề, thề đi.

Người phía dưới vây quanh, bị những lời này của Giang Trần kích động. Hồng Đan Vương giảng bài quả thực không tệ, nhưng nếu như thực sự là thế lực từ bên ngoài Lưu Ly vương thành tới quấy rối, vậy thì chưa chắc mọi người sẽ cổ vũ.

Nếu nhưu là thế lực nội bộ trong Lưu Ly vương thành tranh phong, mọi người nhiều lắm thì không có lập trường, đứng ở góc độ trung lập.

Thế nhưng nghe ý tứ này, Hồng Đan Vương này hẳn không phải là người Lưu Ly vương thành, là thế lực khác phái tới Lưu Ly vương thành hô phong hoán vũ, gây ra sóng gió a.

Nếu như vậy mọi người tuyệt đối không thể đáp ứng.

Thấy Hồng Đan Vương né tránh như vậy, ấp a ấp úng, bộ dáng không thoải mái, càng khiến cho trong lòng mọi người tràn ngập nghi kỵ.

- Hồng Đan Vương, nếu như trong lòng ngươi không có quỷ, vậy thì thề đi.

- Đúng, mặc kệ thế nào, Lưu Ly vương thành chúng ta tuyệt đối không chào đón người bên ngoài tới châm ngòi thổi gió.

- Nói đúng, nếu như ngươi không thề thì chính là chột dạ.

Hồng Đan Vương cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói:

- Ta cũng thề, nếu như ta thua, nhất định sẽ nói ra ai phái ta tới, nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị tâm ma cắn trả chết tại chỗ.

Song phương còn thề độc một chút, Giang Trần lạnh nhạt cười cười, vẻ mặt lạnh nhạt:

- Nhìn ngươi run sợ trong lòng như vậy, ta sẽ cho ngươi hỏi trước.

Hồng Đan Vương còn đang định hỏi ai đặt vấn đề trước, vì chuyện này nhất định sẽ tranh giành tới đỏ mặt tía tai, không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp nhường quyền ưu tiên đưa cho mình đặt câu hỏi trước như vậy.


Nếu như là bình thường Hồng Đan Vương tuyệt đối còn khinh thường khi được ưu tiên ra đề trước. Nhưng mà lúc này thế cục vi diệu, người đối diện này nhìn như thô lỗ, thế nhưng lại khiến cho Hồng Đan Vương có cảm giác nhìn không thấu.

Trong lúc nhất thời, Hồng Đan Vương cũng không chút khách khí, mặt không biểu tình gật đầu nói:

- Tốt, vậy ta sẽ hỏi trước.

Hắn vừa mới nói xong, bốn phía lập tức vang vọng đủ loại thanh âm. Hiển nhiên mọi người đối với loại biểu hiện không có phong độ như Hồng Đan Vương cảm thấy vô cùng thất vọng.

Tốt xấu gì ngươi cũng là một Đan Vương khai đàn giảng bài, đối mặt với người khác khiêu chiến, ngươi ít nhất nên có một chút phong độ chứ? Người khác nhường ngươi trước, ngươi lại nhận luôn.

Đối mặt vơi thanh âm bốn phía, Hồng Đan Vương mặt không biểu tình, cũng không có quá nhiều biểu hiện trên mặt, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Giang Trần:

- Vấn đề thứ nhất có một loại đan dược gọi là Xích Văn Tỏa Tâm đan, khỏa đan dược này có mấy chủ tài liệu, có mấy loại tài liệu phụ tá.

- Ngươi đang hỏi vấn đề thứ nhất hay là vấn đề thứ hai vậy? Nếu là vấn đề thứ nhất thì chỉ có thể hỏi một câu, nếu như là cả hai vấn đề thì mới có thể trả lời cả hai câu như vậy.

Hồng Đan Vương thấy đối phương như thế càng thêm tin tưởng đối phương không trả lời được, lại nói, vấn đề ở mặt này, trong lòng Hồng Đan Vương còn có một đống lớn. Hắn cảm thấy, mình tùy tiện xuất ra một ít vấn đề lớn, đối phương nhất định không xuất ra được.

Dù sao lĩnh vực đan đạo phong phú, muốn hoàn toàn nắm giữ, cho dù là ai cũng không có khả năng.

Trận chiến này kết quả xấu nhất cũng là không phân thắng bại, bất phân thắng bại mà thôi.

Chỉ cần là ngang tay, Hồng Đan Vương còn có đất quay đầu lại.

Vẻ mặt Giang Trần lạnh nhạt, hắn gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua Hồng Đan Vương thật sâu:

- Xích Văn Tỏa Tâm đan, khỏa đan dược này không có chủ tài liệu, cũng không có tài liệu phụ tá. Nó chỉ có ba loại tài liệu, ba loại tài liệu này chẳng những không phân biệt được chủ thứ, cũng không phân biệt được chủ phụ.


Nếu nói tới thế giới đan đạo, trên thế giới này cơ hồ tất cả Đan Dược sư cộng lại một chỗ cũng chưa chắc đã có học vấn cao như Giang Trần.

Dù sao lĩnh vực đan đạo mà Giang Trần có thể tiếp xúc tới ở kiếp trước, cấp độ cao hơn bọn họ rất nhiều.

Lời vừa nói ra, Hồng Đan Vương trực tiếp rung động, toàn thân run lên, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Giang Trần, thật lâu không có cách nào thốt lên được lời.

Biểu hiện trên mặt hắn đã trực tiếp bán đứng nội tâm của hắn hiện tại.

- Sao nào? Đáp án này của ta ngươi thỏa mãn chứ?

Giang Trần không để cho đối phương có cơ hội thở dốc.

Đánh cuộc trong thế giới đan đạo, ai cũng không có khả năng trợn mắt nói điêu, là thực không thể nói là không phải. Giang Trần trả lời đáp án chính xác, dù Hồng Đan Vương này không tình nguyện thế nào, cũng không dám ngang nhiên phủ nhận. Bằng không mà nói, nếu như việc này náo loạn lớn, hắn sẽ thân bại danh liệt.

- Tạm thời coi như ngươi qua.

Hồng Đan Vương có chút đắng chát, ánh mắt nhảy lên:

- Ngươi ra câu hỏi đi.

Hồng Đan Vương khởi đầu bất lợi, trong đầu có chút cảm giác không ổn. Nếu như ba vấn đề của đối phương, hắn không trả lời được, như vậy lần đánh cuộc này, hắn cũng coi như đã thua.

Vốn hắn còn trông cậy vào ba vấn đề của mình, đối phương không trả lời được một vấn đề nào. Thế nhưng vấn đề đầu tiên của hắn không ngờ đối phương lại đáp được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK