Hiện trường có nhiều người như vậy, bất kể chọn thế nào, cũng chưa chắc đã chọn tới trên đầu hắn. Quan trọng nhất chính là hắn cũng không quá kiêng kỵ khi làm kẻ dò đường.
Có lẽ những người khác lo lắng việc bị chọn trúng, thế nhwung Giang Trần lại không quá lo lắng chuyện này.
Bởi vì Giang Trần nhìn ra, những cấm chế kia quả thực đáng sợ, thế nhưng cấm chế này tuyệt đối có sơ hở.
Chỉ là sơ hở này vốn đã có tư đầu, hay là bởi vì từ thượng cổ tới nay trải qua thời gian dài mà có.
Nói ngắn gọn, Giang Trần cũng không sợ làm kẻ dò đường.
Chỉ là hiện tại, dưới tình cảnh hiện tại, hắn không thể chủ động xung phong dẫn đầu, ngược lại sẽ khiến cho những người khác chú ý.
Giai đoạn hiện tại, Giang Trần cũng không muốn bạo lộ thân phận sớm như vậy. Cho dù không bạo lộ thân phận, Giang Trần cũng không muốn trở thành tiêu điểm để cho mọi người chú ý.
Trong một mảnh tiếng kháng nghị, những người của bát vực bên này lên tiếng. Bọn họ lệnh cho những tông môn nhị phẩm kia nên thức thời một chút. Không được hưởng đặc quyền. Bởi vì tông môn nhị phẩm ở chỗ này không có bất kỳ đặc quyền nào.
Cường giả bát vực lên tiếng, những người tông môn nhị phẩm kia tuy rằng trong lòng rất không thoải mái, thế nhưng không thể làm gì được.
Cuối cùng cả đám quyết định rút thăm chọn ra ba người đi trước dò đường.
Rất nhiều người ở hiện trường như vậy mà chọn ra ba người, xác xuất rất nhỏ. Cho nên sắp xếp như vậy những thế lực này quả thực không quá mâu thuẫn.
DÙ sao thế giới võ đạo cũng không thiếu tự tin, ai cũng tự tin, cảm giác số mệnh của mình không tới mức kém như vậy. Nhiều người như vậy mà chỉ chọn có ba. Mình có thể bị chọn trúng sao?
Một vòng rút thăm qua đi, quả nhiên có ba gia hỏa không may mắn bị chọn ra.
Ba gia hỏa này cũng không phải là người Phượng Minh hạ vực.
Sau khi bị chọn trúng, ba người này cơ hồ muốn đổi ý tại chỗ. Nhưng nhìn thấy những cường giả Đế cảnh trên bát vực đang lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào mình, trong lúc ý niệm phả kháng trong đầu ba gia hỏa này mạnh mẽ bị chấn nát.
Bọn họ cũng nhìn ra, nếu như bọn họ đưa ra phản đối vào lúc này, nhất định sẽ bị những cường giả Đế cảnh trên bát vực kia dùng một cái tát, tát chết bọn họ.
Dù sao cũng đều là chết.
Nếu như chống chế, không chịu nhận mệnh, như vậy chết là điều hiển nhiên, không có bất ngờ gì.
Thế nhưng nếu như nguyện đánh cuộc, nguyện chịu thua, tiến về phía trước dò đường. Vạn nhất vận khí tốt, thông qua cấm chế này, tiến vào trong bí cảnh, nhận được thứ tốt. Bọn họ có được quyền phân phối, tuyệt đối không cần giao ra.
Nói trắng ra, người dò đường nếm thử nước đầu cũng là chuyện đương nhiên.
- Ba người các ngươi nghe kỹ đây. Chỉ cần các ngươi thông qua cấm chế, những bảo vật sau khi đi vào các ngươi đoạt được đều là của các ngươi. Chúng ta có thể cam đoạn lợi ích của các ngươi. Nhưng mà nếu như là bảo vật đặc thù, ví dụ như quan hệ tới vận mệnh nhân tộc, là bảo vật siêu cấp, các ngươi tốt nhất không nên vọng động. Bởi vì dùng năng lực và phúc duyên của các ngươi, đều không đủ chi phối. Tùy tiện cầm loạn, rất có thể sẽ dẫn tới tai họa bất ngờ.
Ba người này tới lúc này cũng không có nói gì, chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ ý tứ, không phải chỉ là dò đường thôi sao?
Cầu phú quý trong nguy hiểm, liều mạng.
So với việc không tình nguyện chờ người ta đẩy vào vực sâu đi dò đường, còn không bằng tự mình chủ động một chút. Cho dù là cửu tử nhất sinh, cũng phải tự nắm giữ quyền chủ động của bản thân mình.
Bên bát vực vô cùng hào phóng. Vân Lan đại đế của Đan Hỏa thành phát cho mỗi người mấy khỏa đan dược. Nhất là loại đan dược Thanh tâm, thanh nhiệt, lại là loại đan dược tốt nhất mà Đan Hỏa thành luyện chế ra.
Ba người này hiển nhiên không ngờ tới Vân Lan đại đế của Đan Hỏa thành này lại dễ nói chuyện như vậy, chẳng những không có ép buộc bọn họ tiến vào luôn, mà con phân phát đan dược cho bọn họ giữ mình.
- Ba người các ngươi mặc kệ ai có thể thông qua cấm chế này, tìm ra đường đi chính xác. Sau khi trở về bổn đế đều có thâm tạ. Thậm chí bổn để có thể cân nhắc thu nhận các ngươi gia nhập Đan Hỏa thành.
- Cái gì?
Gia nhập Đan Hỏa thành?
Ba tu sĩ kia rung động. Giờ phút này trong lòng bọn họ đang là lúc yếu ớt, bi phẫn nhất.
Bởi vì thực lực tông môn yếu, cho nên bọn họ mới bi thảm bị chọn ra, trở thành bia đỡ đạn.
Đây chính là nguồn gốc của mọi tội lỗi.
Mà giờ phút này, Vân Lan đại đế này không ngờ lại đồng ý để cho bọn họ gia nhập Đan Hỏa thành. Đề nghị này, hấp dẫn này, đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là hấp dẫn khiến cho tim bọn họ đập thình thịch.
- Đi đi, bổn đế sẽ không nuốt lời. Chỉ cần sau khi các ngươi tiến vào, những bảo vật đạt được giao toàn bộ cho bổn đế. Bổn đế đảm bảo các ngươi có thể gia nhập Đan Hỏa thành, hơn nữa còn trở thành tâm phúc của bổn đế.
Vân Lan đại đế nói như vậy làm cho ý chí chiến đấu của ba người này lập tức tăng lên nhiều.
- Đi.
Ba người này nhìn nhau, thân thể lóe lên, hóa thành ba đạo lưu quang, bay vụt về không trung, điên cuồng phóng về phía đối diện.
Ba người này nhìn thấy đám nham thạch nóng bỏng, sôi trào phía dưới đều cảm thấy da đầu run lên. Cho nên ý nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ là bay cao một chút, tận lực cách xa đám nham thạch nóng bỏng phía dưới một ít. Như vậy mới có thể khiến cho sự sợ hãi trong lòng bọn họ giảm bớt một chút.
Chỉ là bay được cao chư hẳn có thể thoát khỏi cấm chế kia, có thể siêu việt cấm cehes kia.
Cấm chế này vô cùn gđáng sợ, sự đáng sợ của nó không đơn thuần là nham thạch nóng bỏng dọa người phía dưới, bản thân cấm chế này cũng ẩn chứa công kích đáng sợ, vận sức chờ phát động.
Một người trong đó phóng lên trên không trung, không chút do dự như bão tố phóng về phía đối diện.
Chỉ là phía trên cấm chế kia bỗng nhiên có một ngọn lửa hơn mười trượng bắn ra, giống như một đầu hỏa long thức tỉnh, bắn về phía trước, trực tiếp nuốt người nọ vào trong miệng.
Đầu hỏa long này thuận thế cuốn một cái, biến mất trong nham thạch nóng bỏng.
Sau một khắc, tiếng hét thảm từ dưới nham thạch truyền tới.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng hai người này sẽ nối gót ba người trước đó, sau khi sức cùng lực kiệt, nhất định sẽ ngã xuống nham thạch nóng bỏng này mà chất dứt sinh mạng thì bỗng nhiên xuất hiện biến đổi ở hiện trường.
Bảy đạo quang trụ cực lớn kia bỗng nhiên bắn ra quang mang vô tận giống như là sao bằng. Quang mang đáng sợ xuyên thẳng qua hư không, giống như lưỡi đao sắc bén chém vào cấm chế trong hư không.
Cấm chế trong hư không này vốn cứng rắn, không ngờ lại bị quang mang đáng sợ kia chém ra từng vết rách.
Vết rách vừa xuất hiện, cấm chế này giống như trong thời gian ngắn không khống chế được.
Hai tu sĩ Hoàng cảnh kia lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, giống như chim bị trói chặt cánh, bỗng nhiên phát hiện ra trói buộc chung quanh cánh mình bị cởi bỏ, tốc độ trở về như bình thường, bay vút về phía bên kia.
Danh Sách Chương: