Chuyện này khiến cho Hoàng Nhi có chút ngoài ý muốn, lập tức hỏi:
- Thuấn lão, người có được đi cùng hay không?
Thuấn lão cười khổ nói:
- Ta hiện tại là tộc nhân của gia tộc, bọn họ sao có thể thả ta ra ngoài? Bọn họ cũng lo lắng ta bắt cóc con, cho nên, danh sách có tên con mà không có tên lão phu.
- Hoàng Nhi, con cũng đừng lo lắng, lão phu ở lại gia tộc cũng tốt, nếu như ta đi theo, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới con. Bọn họ nhất định sẽ nghi thần nghi quỷ, khả năng còn nhìn chằm chằm tới con chặt hơn.
Hoàng Nhi thông minh, biết rõ lời nói của Thuấn lão có đạo lý.
- Thuấn lão, qua nhiều năm như vậy, người vì Hoàng Nhi trả giá nhiều như thế. Hoàng Nhi hy vọng đời này còn có cơ hội báo đáp lão nhân gia.
- Nha đầu ngốc, ta nhìn con lớn lên. Lão đầu đã sắp xuống lỗ như ta cho dù chết thì đời này cũng sống đủ rồi. Con thì khác, con còn trẻ, nhớ kỹ không tới thờ khắc cuối cùng, vĩnh viễn không nên vứt bỏ hy vọng. Nhớ kỹ lời nói của lão phu.
Thuấn lão tràn ngập trìu mến, nhìn qua Hoàng Nhi.
- Vâng, Hoàng Nhi biết rõ. Hoàng Nhi tuyệt đối sẽ không buông tha. Hoàng Nhi tin chắc rằng Trần ca nhất định sẽ tới Vạn Uyên đảo, có lẽ chàng đã tới.
Thuấn lão cười cười, không nói gì thêm. Hắn cũng không có khả năng dội cho Hoàng Nhi một gáo nước lã, chỉ là trong lòng thầm chúc phúc, hy vọng mộng tưởng của Hoàng Nhi có thể trở thành sự thực.
- Đúng rồi, Hoàng Nhi, lần này gia tộc thả con đi ra ngoài, nhất định đã trải qua tranh luận một phen. Lão phu suy đoná, bọn họ nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào con. Con ngàn vạn lần không thể để lộ dấu vết. Bằng không mà nói, một khi để cho bọn họ nhìn ra trò trống gì, càng dễ hỏng việc. Nhất là Giang Hoàng kia, mặc kệ hắn có phải là Giang Trần hay không, con đều không thể cố gắng nghe ngóng gì đó, bớt nghe ngóng đi là tốt nhất, con hiểu chưa?
Gừng càng già càng cay, tuy rằng Thuấn lão không còn là tộc lão, nhưng mà hắn đối với tâm tư của những vị tộc lão kia vẫn vô cùng hiểu rõ.
Những lời khuyên, cảnh cáo của hắn rất có đạo lý.
Hoàng Nhi như có điều suy nghĩ, tính toán thời gian, thịnh hội cổ ngọc này cũng còn ba bốn tháng. Nếu như gia tộc muốn chuẩn bị, đoán chừng qua một hai tháng nữa sẽ xuất phát.
Nàng quyết định, thừa dịp trong một hai tháng này sửa sang lại mạch suy nghĩ của mình một chút.
Không biết vì sao, Hoàng Nhi có một loại dự cảm, nàng cảm thấy Giang Hoàng bị ba đại thế gia của Đa Văn thần quốc đuổi giết này chính là Giang Trần, có quan hệ rất lớn.
Có lẽ Giang Hoàng này chính là người mà nàng ngày nhớ đêm mong.
...
Giang Trần ở Lam Yên đảo vực phía xa, sau khi trải qua một phen lặn lội đường xa, rốt cuộc cũng đi vào trong Đông đô của Lam Yên đảo vực, lãnh giáo được sự thần kỳ và vĩ đại của Kỳ tích chi thành này.
Dọc theo đường đi, Giang Trần trừ tu luyện ra cũng bồi dưỡng Hoa Minh.
Trong vòng thời gian ngắn ngủi một hai tháng, căn cơ võ đạo của Hoa Minh đã được Giang Trần không ngừng khai phá.
Mà trong khoảng thời gian này, bên trong tính cách của Hoa Minh cũng có nhiều thêm một phần trầm ổn. Vẻ thiếu niên đắc chí, nông nóng lúc trước đã chậm rãi lui bước.
Tu luyện Bàn thạch chi tâm làm cho tâm tính của Hoa Minh biến hóa cực lớn.
Sư đồ từ lạ lẫm tới quen thuộc, loại tình cảm thay đổi trong lúc vô tri vô giác này càng làm cho Hoa Minh đối với Giang Trần không muốn xa rời, càng sùng bái, càng cảm kích.
Hắn có thể cảm nhận được, sư tôn thật tâm, thành ý muốn bồi dưỡng hắn, tài bồi hắn. Loại ân sư ôn hòa này làm cho đứa trẻ lang thang từ nhỏ như Hoa Minh cảm nhận được một loại nuông chiều giống như phụ mẫu vậy.
Trong lòng hắn cũng âm thầm thề, nhất định phải tu luyện thật tốt, cuộc đời này cho dù thịt nát xương tan cũng phải báo đám ân sư.
Một ngày nọ, hai người tiến vào Kỳ tích chi thành. Cảm nhận sự to lớn và phồn hoa của Kỳ tích chi thành. Hoa Minh cũng rung động không thôi.
- Sư tôn, đây là kỳ tích chi thành sao?
Giang Trần mỉm cười nói:
- Hẳn là vậy.
Tuy rằng Giang Trần cảm thấy Kỳ tích chi thành này rất là phồn hoa, nhưng mà dù là địa phương phồn hoa thế nào, hiển nhiên cũng không khiến cho Giang Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao kiếp trước Giang Trần từng được chứng kiến địa phương còn phồn hoa gấp nơi này trăm lần không ngớt.
- Ài, sư tôn, trước kia con vẫn cho rằng Hoàng Oanh cốc là địa phương lớn, cảm thấy mình biết rõ rất nhiều. Hiện tại xem ra đệ tử quả thực là ếch ngồi đáy giếng a.
Một thiếu niên như Hoa Minh, sau khi hiểu chuyện, đối với những thứ thiếu sót của bản thân cũng đã suy ngẫm ra được.
- Ếch ngồi đáy giếng không đáng sợ, chỉ cần có can đảm nhảy ra, thiên hạ này to lớn, con chạy càng nhiều, kiến thức, lịch duyệt tự nhiên cũng tới.
- Sư tôn giáo huấn chí phải.
Hoa Minh bây giờ kính trọng Giang Trần như tiên nhân. Thời gian ở chung với sư tôn càng dài, càng cảm thấy sư tôn thâm bất khả trắc.
Kỳ tích chi thành, cũng có nhiều nơi dán thông cáo treo giải thưởng của Đa Văn thần quốc.
Chỉ là treo giải thưởng ở nơi như Kỳ tích chi thành này, ở nơi lớn như vậy cũng không có khiến cho người ta quá chú ý. Dù sao chủ đề vĩnh hằng trong Kỳ tích chi thành này chính là cổ ngọc.
Lam Yên đảo vực nổi tiếng trong Vạn Uyên đảo, dựa vào Lam Yên cổ ngọc này. Mà Kỳ tích chi thành lại là thành nổi danh nhất về cổ ngọc của Lam Yên đảo vực.
Cho nên cả Kỳ tích chi thành, chủ đề nóng bỏng nhất vĩnh viễn là cổ ngọc.
Giang Trần và Hoa Minh đi lại trong Kỳ tích chi thành. Trên đường đi, bên trong những cửa hàng rực rỡ muôn màu kia, cơ hồ đều là sinh ý có liên quan tới cổ ngọc.
Sản nghiệp này chiếm hơn nửa sinh ý trong Kỳ tích chi thành.
- Luôn nghe nói tới Kỳ tích chi thành này, mỗi này đều có kỳ tích xảy ra. Sư tôn, xem ra chúng ta không tới sai nơi a.
Hoa Minh rốt cuộc vẫn là thiếu niên, thích những địa phương náo nhiệt.
Nhìn thấy Kỳ Tích chi thành phồn hoa náo nhiệt này, cảm nhận bầu không khí náo nhiệt của sinh ý cổ ngọc, so sánh giữa hai nơi, Hoa Minh cảm thấy chỗ Hoàng Oanh cốc kia quả thực chính là nơi mà tiểu hài tử thường chơi a.
Hai người tìm khách điếm, đi vào thuê trọ.
Tiêu phí ở khách điếm trong Kỳ tích chi thành cũng có phí cao kinh người. Nhưng mà Giang Trần căn bản không thèm để ý, vẫn chọn khách điếm xa hoa nhất, phòng thượng đẳng nhất.
Thủ bút này cũng khiến cho Hoa Minh âm thầm tặc lưỡi.
- Hoa Minh, vi sư định tạm thời để con ở Kỳ tích chi thành. Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng vi sư mới có thể trở lại. Trong khoảng thời gian này mỗi ngày con không nên lười biếng, kiên trì tu luyện. Ngoài ra còn phải phát huy thiên phú của con, đi ra ngoài hỏi thăm nhiều tin tức một chút. Nhất là tin tức về thịnh hội cổ ngọc, càng nhiều càng tốt. Nếu như có thể hỏi thăm được tin tức về thập đại thần quốc thì là công lớn.
Giang Trần dặn dò Hoa Minh.
Danh Sách Chương: