Thủy Nguyệt Đại Sư thấy Ngân Bằng chiến ý nghiêm nghị, trong nội tâm vui vẻ.
Hai người ra tay, nàng có nắm chắc nhiều hơn.
Thần thức truyền lệnh:
- Chấp pháp đệ tử bọn ngươi, áp trận cho ta cùng Ngân Bằng trưởng lão, nếu đối phương khu động linh cầm tác chiến, bọn ngươi lập tức ra tay yểm hộ.
- Vâng.
Những đệ tử chấp pháp kia, đều là tử sĩ do tông môn bồi dưỡng, độ trung thành là không có vấn đề gì.
Giang Trần thấy bọn họ nói nhỏ, liền cười rộ lên:
- Thủy Nguyệt, ngươi không cần xì xào bàn tán. Nếu như ngươi sợ, thì hai người có thể cùng tiến lên. Giang mỗ không sao cả.
Giang Trần làm sao nhìn không ra, Thủy Nguyệt Đại Sư này, nhất định là mưu đồ quần ẩu.
Chỉ là, giờ khắc này, Giang Trần hắn sợ quần ẩu sao?
Trong tay trảo một cái, lấy ra một cây xương cốt của Chu Lân Hỏa Tích. Cây xương này, chính là Long Cốt của Chu Lân Hỏa Tích, là địa phương cường đại nhất, cứng rắn nhất toàn thân.
Trải qua Giang Trần rèn luyện đơn giản, cường độ càng tiến một tầng.
Vốn, Chu Lân Hỏa Tích là Thánh Thú, cường độ liền vượt qua Linh khí chín luyện, có thể so với Nguyên Linh khí.
Trải qua rèn luyện đơn giản, dù gặp phải Nguyên Linh khí cường độ trung đẳng, cũng có lực đánh một trận.
Lần này, phải đối mặt hai Tiên cảnh cửu trọng hợp kích, Giang Trần không dám vô lễ, mới tế ra Long Cốt này.
Vũ khí này dung mạo không sâu sắc, nhưng lại đủ để hắn trong chiến đấu, như hổ thêm cánh.
Giang Trần cầm cốt bổng, thần uy lẫm lẫm, hạ lệnh:
- Câu Ngọc, các ngươi áp trận cho ta. Giám thị một ngàn người kia.
- Thiếu gia, ngươi lấy một địch hai, có phải...
Mặc dù nội tâm Câu Ngọc khiếp sợ thực lực của Giang Trần không thôi, nhưng vẫn không muốn Giang Trần đi đối mặt Thủy Nguyệt Đại Sư cùng Ngân Bằng trưởng lão giáp công.
Giang Trần cười ha ha:
- Không sao.
Nói xong, Kim Dực Kiếm Điểu lao xuống, Giang Trần liền rơi xuống đất.
- Giang Trần, ngươi không biết trời cao đất rộng, mưu toan đối địch Tử Dương Tông ta, cái kia là tự mình muốn chết.
Ngân Bằng trưởng lão vừa nói chuyện, vừa vung cự trảo lên, bay nhào xuống.
Thủy Nguyệt Đại Sư cũng phi thường ăn ý, phất tay lên, một tấm đạo phù phong cách cổ xưa hóa thành bạch quang, áp xuống dưới.
Bạch quang này lóe lên, vậy mà hóa thành một tòa Băng Sơn nhỏ, đè xuống dưới.
Đột nhiên, hư không chung quanh Giang Trần, nhiệt độ lập tức giảm xuống hơn mười độ.
Tất cả thảo mộc bốn phía, lập tức kết ra một tầng sương trắng.
Giang Trần cũng hơi giật mình, Thủy Nguyệt Đại Sư này lại có đạo phù cường đại như vậy, Băng Tuyết chi lực kia, hiển nhiên còn cường đại hơn Thanh Loan hàn khí của Long Cư Tuyết lúc trước.
Thủy Nguyệt Đại Sư thành danh đã lâu, hiển nhiên không phải hư danh nói chơi.
Long Cư Tuyết ỷ vào Tiên Thiên thân thể, Thanh Loan hàn khí kia rất lợi hại, nhưng cuối cùng chỉ là vừa vào Tiên cảnh thất trọng.
Mà Thủy Nguyệt Đại Sư, lại là Tiên cảnh cửu trọng, nội tình thâm hậu, tuyệt không phải thiên tài trẻ tuổi như Long Cư Tuyết có thể so sánh.
Băng Sơn kia áp xuống, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lộ ra vô cùng chướng mắt.
Nếu giờ phút này, thực lực của Giang Trần dừng lại ở lúc chém giết Long Cư Tuyết, như vậy hắn chỉ có phần ngồi chờ chết.
Nhưng mà hôm nay, Giang Trần đã không phải Giang Trần lúc trước.
Thiên Mục Thần Đồng bùng lên hồng mang, ở quanh thân hắn, lập tức dâng lên mười hai sợi dây leo Băng Liên, như là mười hai cây cột đứng thẳng, trực tiếp ngăn chặn Băng Sơn.
Hoa sen nở ra, như mười hai cái miệng rộng của Thao Thiết, như là đỉa giác, gắt gao ấn định Băng Sơn.
Băng Liên là Linh thể cấp bậc Chư Thiên, gặp phải băng lực cường đại, tự nhiên là bữa tiệc lớn ngon nhất của chúng.
Mười hai sợi dây leo Băng Liên kia, như mười hai kinh mạch, rầm rầm rầm rầm, rất nhanh liền hấp thu lấy Băng nguyên lực.
Mà Giang Trần, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh, đâm thẳng mà đi.
Cốt bổng nghênh đón phi trảo của Ngân Bằng trưởng lão, phát ra tiếng va chạm thảm thiết.
Gợn sóng va chạm tràn ra bốn phía.
Ngân Bằng trưởng lão kia chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên, ngực buồn bực. Trong nội tâm cảm thấy kinh hãi:
- Nghiệt súc này, vậy mà khí lực bá đạo như vậy? Dùng tu vi của hắn, lại có thể khiêng một kích của ta, hơn nữa, nhìn hắn một chút cũng không thiệt thòi?
Ngân Bằng trưởng lão vốn là người thị sát khát máu, lúc này bị Giang Trần kích phát ra huyết tính.
Dữ tợn cười một tiếng:
- Tiểu tử, lại ăn ta mấy trảo.
Hai tay chấn động, đôi cự trảo kia dung nhập vào cánh tay, thân ảnh bay lên không, thúc dục Linh lực khí tràng, ngưng tụ thành một con Đại Bằng Điểu.
- Thu...
Ngân Bằng trưởng lão khẻ kêu một tiếng, thân thể hóa thành lưu tuyến hoàn mỹ lướt đi, hai tay thế như chẻ tre, phá vỡ hư không, hung hăng chộp tới Giang Trần.
Một trảo này, như vứt bỏ hết thảy huyền ảo, trực tiếp cận thân vật lộn với Giang Trần.
Giang Trần thấy binh khí của hắn dung vào cánh tay, nhân binh hợp nhất, biết rõ đôi cự trảo kia của đối phương phi thường lợi hại.
Càng như vậy, ý chí chiến đấu của Giang Trần càng bị kích phát ra.
Ngươi cường? Ta hết lần này tới lần khác muốn ở thời điểm ngươi tự cho là mạnh nhất phá hủy ngươi, đánh tan bổn sự mà ngươi vẫn lấy làm tự hào.
Giang Trần thuận thế mà lên, hai tay nắm cốt bổng Chu Lân Hỏa Tích, cũng không hề có sức tưởng tượng, đột nhiên đập tới một gậy.
Ngân Bằng trưởng lão thấy Giang Trần như thế, dữ tợn cười một tiếng:
- So độ cứng với Ngân Bằng cự trảo của ta? Toái cho ta.
Song trảo này, vốn chính là Thần binh chín luyện, hơn nữa hắn dùng pháp môn đặc thù dung nhập vào hai tay, cường độ đã vượt qua tất cả Linh khí, có thể nói là nửa bước Nguyên Linh khí rồi.
- Vậy sao.
Giang Trần khẽ quát một tiếng, đột nhiên tăng lực cánh tay lên, vô số Kim Tinh chi lực dung nhập vào trong cốt bổng.
Phanh...
Một lần va chạm càng thêm mãnh liệt, tạo nên vô số gợn sóng, nhấc lên khí lãng ngập trời, cuốn bốn phía cát bay đá chạy, thảo mộc đứt gãy.
Két.
Đột nhiên Ngân Bằng trưởng lão nghe được một âm thanh đứt gãy thanh thúy.
Cánh tay truyền đến đau đớn triệt nội tâm.
Sau một khắc, cự trảo dung vào trong cánh tay, vậy mà hiện ra vết rạn thảm đạm, những Đạo Văn khắc ấn bên ngoài kia, cũng bị phá hủy.
Linh khí chín luyện, mỗi một lần luyện, Luyện Khí Sư sẽ thông qua phương thức Đạo Văn, dung nhập vào Phong Ấn Chi Lực cường đại.
Cho nên, số lần luyện chế càng nhiều, phẩm chất Linh khí sẽ càng cao.
Ngân Bằng đối với đôi cự trảo này của mình, trình độ tự tin là phi thường cao. Hắn bổn ý là bắt lấy cốt bổng kia, làm cho Giang Trần mở rộng ra môn hộ, lại thêm một trảo, xé tan ngực của hắn.
Chỉ là, hắn tuyệt đối không ngờ, cự trảo có thể nói nửa bước Nguyên Linh khí kia, lại bị Giang Trần đập nát thành mảnh nhỏ
Thất thần trong chốc lát, cốt bổng của Giang Trần lại đảo đến trước mặt lần nữa.
Ngân Bằng trưởng lão không có cự trảo, lại trong khoảng cách gần, quả thực là như mãnh thú mất nanh vuốt, sắc mặt đại biến.
Xu thế cốt bổng kia đột kích, tốc độ cực nhanh, để cho hắn có một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh.
Danh Sách Chương: