Đã biết rõ Vẫn Thiên hội này lừa đảo, cho dù có giao linh thạch cũng chưa chắc đã thả người, vậy không bằng đánh một trận trước rồi nói sau.
Nói không chừng đánh thắng, một phân tiền cũng không tốn mà còn mang người đi được.
Kha trưởng lão thấy Vô Song đại đế từ xa đi tới, lúc này mới phát hiện ra Vô Song đại đế cùng một bọn với hai người Giang Trần, ánh mắt nhìn qua phía xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bởi vì hắn nhìn thấy Lưu Chấn, tên hán tử thấp bé này hắn có ấn tượng.
Về phần Vô Song đại đế, cuối cùng chỉ là tán tu. Danh khí không có nổi bằng những đại đế khác, thậm chí còn thua kém hơn một ít. Cho nên Kha trưởng lão này không nhận ra.
Nhìn thấy Lưu CHấn, trong mắt Kha trưởng lão hiện lên vẻ kinh ngạc, bỗng nhiên quát:
- Dừng tay trước cho ta.
Giang Trần chỉ cười lạnh, hắn cảm thấy Kha trưởng lão này bị Vô Song đại đế hù cho sợ. Nhưng mà Vô Song đại đế lại biết, vưa rồi hắn cũng không để lộ uy áp đại đế. Cho nên Kha trưởng lão này chưa chắc đã bị hắn hù sợ. Xem ánh mắt của Kha trưởng lão này cũng không có gì sợ hãi mà là có phát hiện khác.
Nhưng mà Vô Song đại đế cũng không có vạch trần.
Mặc kệ trong lòng Kha trưởng lão này nghĩ gì, Vô Song đại đế tuyệt đối không cho phép hắn ra vẻ trước mặt mình.
Hai mắt Kha trưởng lão khẽ động, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị:
- Mấy vị chính là người do hán tử thấp bé kia thuê tới?
Vô Song đại đế hừ lạnh một tiếng, khinh thường trả lời.
Giang Trần lại tiếp lời, nói:
- Thì tính sao?
Kha trưởng lão cười hắc hắc:
- Nói như vậy các ngươi là đồng bạn tới chuộc người của hán tử thấp bé kia?
Long Tiểu Huyền phiền muộn kêu lên:
- Này, các ngươi rốt cuộc đánh hay là không đây? Lằng nhằng như đàn bà vậy, có phải là đàn ông hay không?
Tuy rằng cao thấp Vẫn Thiên hội nghe vậy rất là tức giận, thế nhưng sau khi Kha trưởng lão giơ tay lên, những người này cuối cùng vẫn ngăn chặn lửa giận của bản thân. Chỉ trừng mắt nhìn Long Tiểu Huyền, vẻ mặt bất thiện.
- Năm ức vạn Thánh linh thạch. Mang tới chưa?
Kha trưởng lão cười nhạt nói.
Giang Trần vẫy tay với Lưu Chấn, Lưu Chấn vội vàng hấp tấp chạy twois.
Giang Trần nói với Lưu Chấn:
- Chuyện bằng hữu của ngươi, ngươi cứ thương lượng với hắn đi. Đây là Kha trưởng lão của Vẫn Thiên hội. Đúng rồi, không nên lo lắng, nên làm thế nào thì làm thế đó. Đừng để cho người ta hù.
LƯu Chấn tuy rằng lúc này trong lòng đang kinh hoảng, thế nhưng hắn vẫn cố ngăn chặn cảm xúc. Hắn cũng biết, đây là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu như lần này còn không cứu ra được bằng hữu, vậy hắn không còn cơ hội nào khác nữ.a
- Kha trưởng lão các ngươi muốn năm ức vạn Thánh linh thạch, ta đã chuẩn bị tốt. Nhưng mà ta muốn nhìn thấy người trước.
Lưu Chấn cuối cùng vẫn có lý trí.
- Giao tiền tự nhiên sẽ nhìn thấy người. Không gạt ngươi, bằng hữu của ngươi đang bị trọng điểm giam giữ. Ngươi muốn nhìn thấy hắn là chuyện không có khả năng.
Kha trưởng lão cũng có điểm mấu chốt của hắn.
Lưu Chân có chút khó xử, phát ra ánh mắt cầu cứu với Giang Trần.
Giang Trần gật đầu:
- Đưa cho hắn.
Lưu Chấn run rẩy đưa năm ức vạn Thánh Linh thạch, do dự một chút vẫn quyết đoán đưa cho Kha trưởng lão kia.
Giang Trần thấy trên mặt Kha trưởng lão hiện lên vẻ sợ hãi, vui mừng và ngoài ý muốn, hắn không tỏ vẻ gì, chỉ nhắc nhở:
- Kha trưởng lão, Thánh linh thạch ngươi đã thu, tốt nhất là thành thật một chút. Kiểm tra một chút. Cũng đừng mong sau đó lại nói là linh thạch giả. Số lượng cũng nên kiểm tra một chút.
Có kinh nghiệm của Tỉnh Tam gia đệ nhất phân đà lúc trước, Giang Trần đối phó với những địa đầu xà này đã cẩn thận hơn nhiều.
Kha trưởng lão vốn định dùng loại chuyện này để phủ nhận, sau khi bị Giang Trần vạch trần, cũng không có xấu hổ mà chỉ cười hắc hắc:
- Thánh linh thạch không có vấn đề. Các ngươi chờ một chút. Ta lập tức phái người đi tới ngục giam tìm người. Ta nhắc một câu, tiến vào nơi đó, chết hay sống ta cũng không cam đoan được.
Lưu Chấn biến sắc, vẻ mặt sầu thảm.
Giang Trần nhíu mày:
- Kha trưởng lão, ngươi đang đùa giỡn ta sao? Trọng giam? Nếu như nhớ không nhầm mà nói, Vẫn Thiên hội các ngươi chỉ là một thế lực ngầm, có thể đại biểu Sương Nguyệt thành sao? Các ngươi có tư cách gì làm vậy..
Kha trưởng lão ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, nói:
- Bằng hữu. LỜi này của ngươi không đúng rồi. Tông môn, thế lực nào mà không có ngục giam trọng điểm của mình cơ chứ?
Giang Trần đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên Vô Song đại đế vỗ vai hắn, nói:
- Cứ chờ một chút đã.
Vô Song đại đế đã mở miệng, tuy rằng Giang Trần khó chịu, thế nhưng cũng phải tạm thời ngăn chặn lửa giận.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, người được cho là đi vào trong ngục giam dẫn người ra không có bất luận tin tức nào truyền ra. Long Tiểu Huyền là người không kiên nhẫn đầu tiên.
- Ta nói họ Kha kia, ta cũng không có kiên nhẫn như vậy đâu. Ta chỉ cho ngươi nửa khắc đầu hồ nữa, nếu không mang người tới, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.
Kha trưởng lão thủy chung vẫn có bộ dáng kia, cười hắc hắc nói:
- Yên tâm di d, người nhất định sẽ tới, điểm này lão phu có thể khẳng định.
Long Tiểu Huyền hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Nhưng mà từ biểu lộ của hắn có thể thấy được. Dường như hắn ước gì người không tới, như vậy có thể thoải mái đánh một trận.
Lại qua một phút đồng hồ, người đi kiếm người từ trong ngục giảm ra rốt cuộc cũng trở lại. Nói thầm vài câu trong tai Kha trưởng lão.
Tuy rằng mỗi lời Giang Trần đều nghe được rõ ràng, thế nhưng lại không hiểu được ám hiệu này rốt cuộc có nghĩa gì. Thử đọc 𝙩𝗋𝑢yệ𝘯 khô𝘯g q𝑢ả𝘯g cáo 𝙩ại || T𝗋U𝙢T 𝗋𝑢yệ𝘯﹒𝐯𝘯 ||
- Người đâu?
Giang Trần trầm giọng hỏi.
Kha trưởng lão cười cười nói:
- Ngại quá, người đã không còn ở trong tay chúng ta. Các ngươi muốn hỏi người thì đi Nguyệt Thần giáo hỏi đi.
- Ngươi đùa bỡn ta?
Giang Trần không có tức giận một cách kỳ lạ, mà hắn chỉ bình tĩnh hỏi.
Kha trưởng lão tùy ý cười to:
- Đúng vậy, lão phu đang đùa giỡn ngươi. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ở cửa Vẫn Thiên hội chúng ta còn dám nói từ giao dịch với lão phu?
Vẻ mặt Lưu Chấn xanh lại, như bừng tỉnh. Vừa rồi Kha trưởng lão này rõ ràng đã nổi bão, bỗng nhiên lại chuyển biến sắc mặt, cũng là bởi vì nhìn thấy hắn, cho nên muốn lừa bịp, lừa gạt năm ức vạn Thánh linh thạch trong tay hắn rồi mới trở mặt.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Lưu Chấn:
- Lưu Chấn, ở đây đã không còn chuyện của ngươi. Ngươi tránh ra một chút đi.
Lưu Chấn lúng ta lúng túng, giật mình nhìn qua Giang Trần. Hiển nhiên hắn vẫn còn cảm thấy đau lòng vì năm ức vạn Thánh linh thạch kia.
- Yên tâm, hắn ăn vào, ta bảo đảm hắn sẽ phải nhổ ra toàn bộ, còn phải chắp hai tay trả lại cho ngươi. Chỉ cần đồng bạn ngươi vẫn còn, ta nhất định sẽ khiến cho bọn chúng thả người.
Giang Trần cũng không phải đang bốc phét.
Nhưng mà từ trong mắt Kha trưởng lão có thể thấy được đây là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Danh Sách Chương: