Người nọ là Đạo Ngôn, cũng chính là người vừa rồi uy hiếp Giang Trần. Hắn đúng như Giang Trần nói, căn bản không nghĩ tới Giang Trần sẽ đột phát kỳ chiêu, thoáng cái liền bị động.
Bất quá, hắn lại cao ngạo, lúc này cũng biết, tuyệt đối không thể thừa nhận.
- Phương đại nhân, tiểu tử này ngậm máu phun người, ta thỉnh cầu Phương đại nhân ra tay khiển trách, giết kẻ vu oan giám khảo để răn đe!
Đạo Ngôn này, vậy mà ác nhân cáo trạng trước.
Phương đại nhân hừ lạnh một tiếng:
- Vừa rồi ngươi ở nơi nào?
- Ta ở trong phòng nghỉ ngơi.
Đạo Ngôn ứng đối vô cùng thong dong
Giang Trần cũng biết, nếu như thằng này thề thốt phủ nhận, thật đúng là chưa hẳn làm gì được hắn. Bất quá, Giang Trần cũng không muốn một gậy liền đánh chết hắn, trị không được, buồn nôn hắn cũng tốt.
Cười lạnh một tiếng:
- Dám làm không dám chịu, người nhu nhược. Ta không biết ngươi là ai, cũng không muốn thông qua quy tắc đến trị tội ngươi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, một người nhu nhược, vĩnh viễn không nên đi uy hiếp người khác. Người nhu nhược uy hiếp, là vô lực nhất, cũng suy yếu nhất. Nhớ kỹ, tổ ong vò vẽ của các ngươi, ta chọc định rồi. Ngươi trở về cùng Quách Nhân cầu nguyện, ở trên lôi đài, đừng gặp được ta!
Nói xong, Giang Trần hướng Phương đại nhân chắp tay:
- Phương đại nhân, hắn đã muốn phủ nhận, ta cũng không có cách nào. Mời Phương đại nhân xử lý a.
Phương đại nhân trầm tư một lát:
- Không có nhân chứng thứ ba, việc này không cách nào quyết đoán, dừng ở đây a.
Nói xong, Phương đại nhân trầm ngâm một lát, lại quát:
- Ta lập lại lần nữa, nếu có giám khảo một mình tiếp xúc thí sinh, thậm chí uy hiếp thí sinh, một khi bị phát giác, sẽ không dễ dãi như vậy.
Nói xong, Phương đại nhân phất tay, một đám người chen chúc đi ra.
Đan Phi nhìn Giang Trần khí thế rộng rãi, ở trước mặt rất nhiều giám khảo chuyện trò vui vẻ, hào tình vạn trượng, tâm hồn thiếu nữ càng từng khúc quấn quanh, ái mộ không thôi.
Đây mới là kỳ nam tử trong lòng Đan Phi nàng, là trượng phu đỉnh thiên lập địa chân chính.
Đan Phi ẩn ẩn có một loại cảm giác, chỉ cần có Giang Trần, bất luận kẻ nào, mặc kệ tu vi mạnh yếu, bối phận cao thấp, đều tránh không được trở thành phụ trợ.
Người nam nhân này, phảng phất trời sinh là nhân vật chính.
Dù hắn điệu thấp, dù hắn không hiển sơn lộ thủy, nhưng luôn luôn có các loại nhân duyên tế hội, sẽ đẩy hắn ra, để cho hắn trở thành nhân vật chính.
Lần lượt đều là như thế, cho tới bây giờ chưa từng có ngoài ý muốn.
Triệt để vạch mặt cùng Tử Dương Tông, tâm tình của Giang Trần ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, trước kia bị cừu hận giấu kín lý trí, cũng thanh tỉnh hơn.
- Tử Dương Tông, ta tới tham gia tuyển bạt, một mục đích trong đó, là dẫm nát tất cả thiên tài của Tử Dương Tông dưới chân. Xem ra, đây là số mệnh. Trong số mệnh, ta nhất định cùng Tử Dương Tông thế như nước lửa, bất cộng đái thiên.
- Đã như vầy, vậy thì tới đi. Cho ta xem xem, đến cùng tổ ong vò vẽ như Tử Dương Tông, có bao nhiêu dọa người! Cái gọi là thiên tài của Tử Dương Tông, kinh diễm đến bao nhiêu!
Tính cáchcủa Giang Trần, là thà bị gãy chứ không chịu cong, ăn mềm không ăn cứng.
Tử Dương Tông muốn lấy thế đè người, Giang Trần chỉ có lựa chọn đối kháng đến cùng.
- Tiểu Phi, ta cùng với Tử Dương Tông triệt để trở mặt, sau này, chỉ sợ sẽ liên lụy ngươi. Ngươi...
- Không cần phải lo lắng ta, ta tới nơi này, đã làm xong hết thảy chuẩn bị.
Đan Phi khoát tay chặn lại, thản nhiên nói.
- Đêm đã khuya, sớm chút nghỉ ngơi đi.
Đan Phi nói xong, đẩy cửa đi vào phòng mình.
Đóng cửa, Đan Phi liền vô lực tựa vào vách, những bình tĩnh kia, những kiên cường kia, đều là nàng giả ra cho Giang Trần xem.
Vì chính là không cho Giang Trần cảm thấy nàng vướng víu, không ảnh hưởng đạo tâm của Giang Trần.
Chỉ là, ngụy trang như vậy, thật sự rất mệt a.
Thế nhưng mà, Đan Phi không có lựa chọn khác. Trừ lần đó ra, còn có thể như thế nào? Chẳng lẽ tự vạch trần thân phận, sau đó không biết xấu hổ cùng Giang Trần chung một chỗ, để cho Giang Trần mất phương hướng trong ôn nhu hương?
Đây tuyệt đối không phải kết quả Đan Phi muốn.
...
Quách Nhân ở trong tiểu viện Số 1, cũng bị dày vò rất nhiều, khi hắn biết Đạo Ngôn sư thúc du thuyết thất bại, hơn nữa thiếu chút nữa bạo lộ thân phận, cả người liền triệt để xụi lơ.
Cố gắng cuối cùng, toàn bộ ngâm nước nóng, không có bất kỳ hiệu quả.
Trong mắt Quách Nhân đỏ bừng, tràn ngập tơ máu, bộ dáng dữ tợn, hung ác nói:
- Chỉ là một hương dã thôn phu, thật không ngờ không biết tốt xấu! Tiểu tử, ngươi đây là bức ta sao?
Trong mắt Quách Nhân bùng lên hung quang, hiển nhiên là trù tính lấy âm mưu cực đoan gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên ngực buồn bực, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn, vậy mà ngã xuống.
Quách Nhân này, Tâm Ma phát tác, tâm hoả dâng lên, trực tiếp hỏng mất!
Tuy tin tức này bị áp chế, nhưng vẫn bị truyền ra, toàn bộ Huyền Linh khu thoáng cái điên cuồng!
Đối với Võ Giả ba đại tông môn khác mà nói, đây tuyệt đối là một tin tức tốt thích nghe ngóng, đại khoái nhân tâm, khắp chốn mừng vui, bôn tẩu bẩm báo!
Võ Giả Số 1 Huyền Linh khu bị người dọa ra Tâm Ma, tức giận đến thổ huyết, một khi truyền đi, không bao lâu, liền truyền khắp toàn bộ Huyền Linh khu.
Những đệ tử Tử Dương Tông tham dự mưu hại Giang Trần kia, nguyên một đám như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cảm giác loại vận mệnh này, đã đánh đến trên đầu mình.
Mà đệ tử Tử Dương Tông khác không có tham dự việc này, thì kinh ngạc không hiểu, nhao nhao nghe ngóng nội tình.
Về phần đệ tử ba đại tông môn khác, cơ hồ đều thuần một sắc nhìn có chút hả hê, thậm chí bỏ đá xuống giếng.
Quách Nhân kia cho tới nay, hung hăng càn quấy bá đạo, không coi ai ra gì. Coi mình là Võ Giả Số 1 Huyền Linh khu, cho tới bây giờ đều là mắt cao hơn đầu, dưới mắt không ai.
Hiện tại như thế nào? Báo ứng đến a?
Bị một thiên tài thế tục dọa ra Tâm Ma, tức đến phun máu, đời này hiển nhiên đã phế đi!
- Thống khoái, thống khoái.
Trong tiểu viện Số 7, Vạn Linh Tông Lưu Văn Thải nhịn không được muốn nâng ly uống mấy chén, ngày đó hắn tìm Giang Trần bị cự tuyệt, lại bị Quách Nhân kia nhục nhã một phen.
Lúc ấy Lưu Văn Thải không có cãi lộn với Quách Nhân, đó là bởi vì kiêng kị thực lực của Quách Nhân.
Hôm nay, nghe tin tức tốt này, Lưu Văn Thải tất nhiên là vui mừng, chỉ cảm thấy tham gia tuyển bạt đến nay, thống khoái nhất đúng là hôm nay rồi.
Mà Võ Giả Giáp đẳng khác thì việc không liên quan đến mình, nhìn có chút hả hê, đồng thời lại ẩn ẩn có vài phần kiêng kị. Bọn hắn kiêng kị không phải Quách Nhân, mà là Giang Trần.
Thiên tài thế tục thần bí mà bá đạo kia, rốt cuộc là quái thai ở đâu xuất hiện? Đến cùng có bao nhiêu ma lực? Vậy mà để cho cường thế như Quách Nhân, bị dọa ra Tâm Ma, tức đến phun máu?
Quách Nhân có thể trở thành Võ Giả Số 1 Huyền Linh khu, tuyệt không phải là hư danh. Thực lực của hắn, những Giáp đẳng Võ Giả bài danh phía trên kia, không có ai dám nói mình lợi hại hơn Quách Nhân.
Danh Sách Chương: