Đi đến một nhà nào, hoặc là không bán, hoặc là tìm các loại lý do từ chối.
Cái này thật đúng là quái sự, Giang Trần suy nghĩ, mình vừa tới vương đô, có thể kéo đến thù hận như vậy, làm cho tất cả Thương gia liên hợp lại phong sát hắn.
Giang Trần cái thứ nhất nghĩ đến, là Càn Lam Bắc Cung.
Nhìn nhìn quầy hàng của Càn Lam Bắc Cung, lộ ra thập phần bận rộn chen chúc, trước quầy hàng đứng đầy người, lộ ra rất náo nhiệt.
Lúc này, Kiều Bạch Thạch đi tới, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, vừa rồi thuộc hạ đút ít bạc, hỏi những Thương gia kia thoáng một phát. Giống như nói... những Thương gia này đã đạt thành một ăn ý, nói là ngài muốn mua cái gì, tuyệt đối không thể bán cho ngươi.
- Vì cái gì?
- Hẳn là Càn Lam Bắc Cung cố ý gây khó dễ với ngươi.
Kiều Bạch Thạch suy đoán.
- Càn Lam Bắc Cung?
Ánh mắt Giang Trần phát lạnh, Càn Lam Bắc Cung kia lần trước trêu chọc hắn, khoản nợ này còn không có tính toán rõ ràng, thằng này, hẳn là còn muốn ở vương đô giương oai?
Thù mới hận cũ cùng một chỗ, trong mắt Giang Trần hiện lên một đạo sát cơ.
- Ân, ngoại trừ Càn Lam Bắc Cung, còn có thể là ai? Một ít Thương gia, không có khả năng không cho Càn Lam Bắc Cung mặt mũi. Tứ đại đạo tràng tầm đó, lẫn nhau cho cái mặt mũi, cũng là bình thường. Dù sao, chúng ta ở vương đô không quyền không thế, người khác sẽ không làm chút ít sự tình, đắc tội Càn Lam Bắc Cung.
Giang Trần nghe Kiều Bạch Thạch phần tích như vậy, cũng hiểu được có phần đạo lý. Bất quá Càn Lam Bắc Cung chơi chiêu thức ấy, cũng không tránh khỏi quá ngây thơ rồi.
- Nếu như nói ta mua cái gì, bọn hắn sẽ không chịu bán cho ta, ta đổi người đến mua, chẳng lẽ bọn hắn còn không bán?
Kiều Bạch Thạch cười khổ nói:
- Ta tựa hồ nghe nói, người Càn Lam Bắc Cung thả ra lời nói, Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử, bọn hắn giá cao thu. Phàm là hôm nay có hai vật này, bọn hắn thu toàn bộ, hơn nữa ra giá gấp đôi.
- Chậc chậc, thật đúng là cam lòng bỏ vốn gốc a.
Giang Trần cười lạnh.
- Nói như vậy, ta muốn cái gì, bọn hắn liền thu mua cái đó sao?
- Ai, đến đến, giá cao thu mua Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử, phàm là có hàng, Càn Lam Bắc Cung chúng ta có bao nhiêu, thu bao nhiêu!
Bỗng nhiên, quầy hàng bên Càn Lam Bắc Cung kia, có một tên hai tay đặt ở bên miệng, la to.
Một bên hô, một bên tựa như thị uy nhìn tới Giang Trần, nháy mắt ra hiệu, hiển nhiên là cố ý thị uy.
- Đáng giận!
Câu Ngọc công chúa nhịn không được muốn rút kiếm.
- Không nên vọng động.
Giang Trần hất tay áo lên, ngăn Câu Ngọc công chúa lại.
- Bọn hắn khinh người quá đáng rồi!
Câu Ngọc công chúa rất không thoải mái, ngực phập phồng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, chậm rãi dạo bước đi qua, đứng ở trước quầy hàng Càn Lam Bắc Cung.
- Các ngươi đây là ý định lũng đoạn thị trường đúng không? Nếu như nhớ không lầm, đây là Càn Lam Nam Cung tổ chức giao dịch hội, lúc nào đến phiên Càn Lam Bắc Cung các ngươi ở chỗ này khoa trương?
Giang Trần nhàn nhạt hỏi.
- Tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói loạn. Chúng ta đây là thu mua, cái gì lũng đoạn thị trường, ngươi đừng ngậm máu phun người.
Người phụ trách kia cười lạnh nhìn Giang Trần.
- Chậc chậc, không phải nói người Càn Lam Bắc Cung, dám làm dám chịu sao? Các ngươi ngay cả sự tình giết người cướp của cũng dám làm, như thế nào điểm ấy sự tình, lại không dám nhận? Đang lúc thu mua? Ngươi nói lời này không đỏ mặt sao?
Giang Trần khinh thường cười lạnh.
Sắc mặt người phụ trách kia trầm xuống:
- Như thế nào? Ngươi chứng kiến quy định nào, nói chúng ta không thể thu mua? Ngươi có bản lĩnh, ngươi cũng thu mua thử xem. Công bình cạnh tranh!
- Công bình cạnh tranh?
- Không sai.
Người phụ trách kia dương dương đắc ý.
- Không phải Trương mỗ ta xem thường ngươi, hôm nay nếu ngươi có thể từ nơi này mua được Lam Huyên Thảo cùng Mộc Ngột Tử, Trương mỗ ta từ nơi này bò ra!
Người phụ trách kia nhãn lực rất độc, hắn cũng nhìn ra Giang Trần ở vương đô không có địa vị gì, bằng không mà nói, hai dạng đồ vật kia, cũng không đến mức tới đây mua.
Người như vậy, cùng Càn Lam Bắc Cung hắn hoàn toàn không phải một cấp độ. Hôm nay Thương gia trong giao dịch hội, sao có thể không cho Càn Lam Bắc Cung mặt mũi, mà đem hai dạng đồ vật kia bán cho Giang Trần?
Cho nên, người phụ trách này nói vậy, cũng rất có lực lượng. Hắn làm như vậy, kỳ thật cũng là muốn mượn chuyện này, đả kích Giang Trần thoáng một phát, nịnh nọt Lưu sư huynh đã tiến vào Tiên cảnh.
Tuy hôm nay Lưu sư huynh không tới, nhưng chuyện này nếu như làm tốt, khẳng định có thể rơi vào trong tai Lưu sư huynh.
Xuất phát từ cân nhắc nịnh bợ Tiên cảnh cường giả, người phụ trách này mới có thể đi một chiêu kia, làm ra thanh thế lớn như vậy.
Hắn cũng tin tưởng vững chắc, mình làm chuyện này nhiều năm như vậy, giao thiệp rộng rãi. Hôm nay xuất hiện ở chỗ này, đều là một ít người quen biết cũ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cách nhìn, ai sẽ không cho hắn mặt mũi?
Hơn nữa, tiểu tử này xem xét là người xứ khác, dù không phải người quen biết cũ, những Thương gia kia cũng sẽ không bởi vì một người xứ khác, mà đắc tội đệ tử Càn Lam Bắc Cung.
Giang Trần nhìn qua người phụ trách kia, lại nhìn những Thương gia chung quanh một chút, khóe miệng tràn ra mỉm cười.
- Lăn ra đây? Ngươi xác định sao?
Người phụ trách kia vỗ ngực một cái:
- Đúng vậy, nếu ngươi mua được, ta vòng quanh khu giao dịch này bò ba vòng! Nếu ngươi mua không được, thì tính sao?
Đã muốn đả kích Giang Trần, người phụ trách kia hiển nhiên sẽ không chỉ ở trên thị trường phong sát đơn giản như vậy. Nhục nhã Giang Trần càng hung ác, ngày sau nịnh bợ Lưu sư huynh sẽ càng có vốn liếng.
Hắn chẳng những muốn phong sát Giang Trần, càng muốn mượn cơ hội này, hung hăng giẫm Giang Trần mấy cước, để cho hắn mất mặt xấu hổ, để cho hắn ở vương đô lăn lộn không nổi.
Giang Trần dầu gì cũng là người sống hai đời, làm sao có thể bị phép khích tướng ngây thơ như vậy chọc giận, như nhìn tôm tép nhãi nhép biểu diễn.
Giang Trần khinh miệt cười cười:
- Ta mua không được? Thiên hạ này, có đồ vật mua không được sao?
Người phụ trách kia cười lạnh, ánh mắt từ trên mặt từng Thương gia đảo qua, hiển nhiên là ý bảo những người này, tuyệt không có thể bán cho Giang Trần, nếu không, là không cho Trương mỗ hắn mặt mũi, là không cho Càn Lam Bắc Cung mặt mũi.
Chỉ là, những mờ ám này của hắn, Giang Trần coi như không thấy, từ đầu đến cuối, khóe môi nhếch lên một tia mỉm cười nghiền ngẫm.
Ánh mắt Giang Trần khoan thai, từ trước mặt những Thương gia kia đảo qua. Những Thương gia kia hoặc là ánh mắt dời đi chỗ khác, hoặc là căn bản không ngẩng đầu, hoặc bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
Hiển nhiên, nếu như muốn bọn hắn lựa chọn, bọn hắn cuối cùng sẽ không đứng ở bên cạnh người xứ khác.
Đây chưa hẳn vì bọn hắn cùng người phụ trách Càn Lam Bắc Cung có quan hệ, chưa hẳn thật sự cùng người phụ trách kia đồng tâm.
Nhưng mà, đây là tình thế bắt buộc, đây là quy tắc ngầm.
Danh Sách Chương: