Đường đường là Pháp vương của tông môn nhất phẩm, cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, không ngờ lại tức tới thổ huyết.
Cảnh này khiến cho những cường giả Hoàng cảnh của Xích Đỉnh trung vực, Bất Diệt Thiên Đô nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng kêu lên:
- Cung đại nhân.
- Đại nhân, bảo trọng thân thể.
Lúc này Hác trưởng lão và Tào Mạnh không ngờ lại nhìn thấy mà có chút hả hê, ngược lại còn có cảm giác giống như một con ngựa đau, cả tàu có thể ăn thêm cỏ vậy.
Nhìn qua người nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất, trong lòng Hác trưởng lão nhỏ máu, đây đều là tinh anh mà hắn mang ra a.
Ở Anh KHấp cốc này nếu như đám người này không thể tỉnh lại, không tới ba khắc sẽ có vô số hung thú tiến tới, thôn phệ sạch sẽ toàn bộ thân thể bọn họ.
Cho dù không có hung thú tới thôn phệ thân thể đám người này, nhìn xu thế độc phát như vậy, nếu như không tìm thấy giải dược tương ứng, chỉ sợ cũng chỉ có thể chết mà thôi.
- Hác trưởng lão, chuyện cho tới nước này phải bắt được Giang Trần. Chỉ cần bắt được tiểu tử này, mới có thể trở về báo cáo kết quả công tác.
Tào Mạnh hung ác nói.
Hác trưởng lão gật đầu:
- Tiểu tử này ở ngay gần đây. Lĩnh vực Hoàng cảnh bao phủ hư không, hắn không đi xa được đâu.
Cung Vô Cực hét lớn một tiếng:
- Tìm, tìm kiếm cho ta. Tìm cho ra tiểu tử này.
Ngay lúc này, thân thể Giang Trần nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trên một phiến đá cách đó vài trăm mét.
- Không cần tìm, ta ở ngay chỗ này.
Giang Trần cười cười, nụ cười vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng mà, sự bình tĩnh của hắn ở trong mắt Cung Vô Cực lại vô cùng chướng mắt. Cung Vô Cực chộp Định Không phù, trực tiếp bóp nát. Một tiếng ầm vang vang vọng, cả hư không phát ra thanh âm chói tai.
Đồng thời giống như trên hư không có vô số dây sắt, đem hư không chung quanh khóa chết toàn bộ.
- Tiểu tử, lần này ngươi có chạy đằng trời.
Cung Vô Cực nghiến rắng nghiến lợi.
- Cung Vô Cực, ngươi quả thực cam lòng a. Trước khi chết còn muốn bóp nát một tấm Định Không phù, quả thực là giàu có a.
Giang Trần ung dung cười, ánh mắt nhìn về phía Hác trưởng lão:
- Họ Hác kia, ta biết rõ ngươi cũng có Định Không phù, đây là thời điểm huy hoàng cuối cùng trong sinh mệnh của ngươi. Nên tranh thủ một chút thời gian đi. Muộn sẽ không còn có cơ hội đâu.
- Lớn lối.
Tào Mạnh giận dữ, nắm tay, quát:
- Để cho Tào mỗ tới thu thập ngươi.
Giang Trần bất động, vẻ mặt miệt thị, giống như Tào Mạnh trong mắt hắn chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép, căn bản không thèm chú ý.
Ngay lúc này, một gã cường giả Hoàng cảnh đột nhiên ôm đầu, bước chân lảo đảo, miệng giống như nói mớ:
- Không tốt, sao ta lại cảm thấy không tốt? Thần thức trở nên mềm yếu... Ah....
Phanh.
Lại một người ngã xuống.
Có một sẽ có người tiếp theo, cường giả Hoàng cảnh sau lưng Cung Vô Cực tựa như gà vịt bị ôn dịch, không ngừng ngã xuống đất.
- Các ngươi...
Dù Cung Vô Cực là cường giả Hoàng cảnh trung kỳ, Pháp vương của tông môn nhất phẩm, kiến thức rộng rãi. Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy cũng kinh ngạc tới ngây người.
Mấy cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ sau lưng Hác trưởng lão cũng không khá hơn là bao, cũng giống như uống say, tay quơ quáo, cũng nhanh chóng ngã xuống đất.
- Không tốt. Chúng ta cũng đã trúng độc.
Cường giả họ Tôn bên người Tào mạnh đột nhiên biến sắc, thất thanh nói.
Dứt lời, hắn vội vàng ngồi xếp bằng, ý đồ muốn xua tan độc khí trong cơ thể.
Tào Mạnh dùng thần thức tìm tói, phát hiện chung quanh thần thức thậm chí còn có một đạo bóng mờ như ẩn như hiện. Giống như là mây đen bao phủ bầy trời, bao phủ chung quanh thần thức của hắn.
- Gặp quỷ rồi, đây là thứ đồ vật gì vậy?
Tào Mạnh cảm thấy hồn phi phách tán, cũng ngồi xếp bằng, chống cự sự xâm lấn của độc khí quỷ dị kia.
Cung Vô Cực cùng Hác trưởng lão sau khi điều tra một phen, cũng có cảm giác giống như gặp quỷ, sắc mặt đại biến.
Cung Vô Cực nhướng mày nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Là ngươi đang giở trò đúng không?
Giang Trần lạnh nhạt cười nói:
- Ngươi hỏi vấn đề này không cảm thấy mình quá ngây thơ hay sao?
Cung Vô Cực cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi đắc ý cái gì? Cho dù trúng độc bổn tọa cũng có lực lượng một kích liều chết. Thức thời thì nhanh giao ra giải dược.
- Giang Trần, giao ra giải dược. Hác mỗ bảo đảm ngươi sẽ không chết.
Hác trưởng lão cũng trầm giọng nói.
Giang Trần cười ha hả:
- Ồ, ta thấy sợ a. Các ngươi đang uy hiếp ta sao?
Cung Vô Cực chỉ cảm thấy tầng bóng mờ kia không ngừng kéo gần, tiếp cận tới thức hải, một khi xâm nhập thức hải chính là lúc độc trong người hắn phát tác.
- Hác trưởng lão, cho tới nước này, chúng ta cũng không cần tranh giành cái gì. Giết chết tiểu tử này, cướp lấy giải dược. Chuyện khác sau đó nói sau, được không?
Cho dù là đối đầu với nhau, tới lúc này hắn cũng phải biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyển thành xu thế liên thủ.
Sắc mặt Hác trưởng lão ngưng trọng, gật đầu nói:
- Ta cũng đang định nói vậy.
Hắn lập tức gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, Giang Trần, giao ra giải dược. Ta sẽ tha chết cho ngươi. Nếu không, một kích toàn lực của hai đại Hoàng cảnh trung kỳ như chúng ta, cho dù có mười Giang Trần ngươi cũng không đủ chống đỡ chúng ta.
Lời nói tuy rằng hung hãn, thế nhưng rõ ràng đã giống như ngoài mạnh trong yếu.
Giờ phút này bọn họ cũng không dám xác định, một kích toàn lực của bon họ có thể giết chết được Giang Trần hay không? Nói không chừng, chỉ cần Giang Trần thúc dục trận pháp, chỉ cần trì hoãn một lát, bọn họ sẽ không có cách nào công kích được Giang Trần.
Quả nhiên, trên mặt Giang Trần chẳng những không hiện lên vẻ hoảng sợ mà còn hiện lên vẻ châm chọc.
- Giải dược? Cho tới nước này mà các ngươi còn mơ tưởng tới giải dược? Rốt cuộc là các ngươi quá ngây thơ hay là tai ta nghe nhầm?
Sắc mặt Giang Trần phát lạnh:
- Lúc các ngươi tiến vào Vạn Tượng Cương Vực, lúc diệt tông ta, các ngươi có từng nghĩ tới, có một ngày mạng các ngươi sẽ nằm trong tay người khác, sẽ có một ngày vùng vẫy giẫy chết hay không? Nếu như không muốn chết, bây giờ là cơ hội thể hiện cuối cùng cho các ngươi.
Hai người nghe vậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Giải dược thì đừng mong, coi như là đan sư cao cấp nhất của Thần Uyên đại lục hiện tại cũng không kịp phối giải dược cho các ngươi. Đây là độc Mê Thần thướng, vô sắc vô vị, đây là nơi Mê Thần chướng nồng nặc nhất. Lựa chọn nơi này là nơi táng thân cho các ngươi, các ngươi có thỏa mãn hay không?
Mê Thần chướng?
Hác trưởng lão và Cung Vô Cực nghe vậy, toàn thân chấn động, thoáng cái sắc mặt xám như tro tàn. Mà Tào Mạnh và cường giả họ Tôn đang ngồi xếp bằng dưới đất cũng đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên sự sợ hĩa.
Cường giả họ Tôn than một tiếng:
- Tào Mạnh, lần này lão tử bị ngươi hại chết rồi.
Cung Vô Cực khàn khàn giọng nói:
- Không có khả năng. Nếu như là Mê Thần chướng, tại sao ngươi lại không trúng độc? Đừng nói là giải dược ngươi luyện chế đối phó với Mê Thần chướng ở Huyễn Ba sơn có tác dụng với nơi này?
Danh Sách Chương: