̀n cổ viện.
Thái Uyên các và Thái Uyên lâu đều là địa bàn của bọn họ. Hai nơi này ở đối diện với nhau.
- Đi Thái Uyên lâu.
Giang Trần tuyệt đối không thể tưởng tượng được, trước ngày cuối cùng tổ chức đại hội chư hầu, hiện tại người Thiên Thiền cổ viện rốt cuộc cũng chạy tới.
Trong lòng Giang Trần vô cùng vui vẻ:
- Xem ra mồi câu kia của ta vẫn vô cùng hấp dẫn. ha ha.
Người Thiên Thiền cổ viện nguyện ý tới, đã cho thấy bọn họ đối với chuyện này cảm thấy vô cùng hứng thú. Chỉ cần bọn họ mắc câu, Giang Trần nắm chắc có thể hấp dẫn được khẩu vị của đám người này.
Giang Trần rất nhanh đã sắp xếp một gian mật thất.
Lần này Thiên Thiền cổ viện vô cùng coi trọng, đệ nhất viện chủ Thiên Thiền cổ viện tự mình dẫn theo đội ngũ, đi theo còn có Hạ viện chủ mà lần trước Giang Trần đã quen biết ở Đan Hỏa thành.
Tố Hoàn Chân là đệ nhất viện chủ, mà Hạ viện chủ là viện chủ bài danh cuối cùng.
Trừ hai đại viện chủ này ra, còn có năm đệ tử thiên tài, đều là tồn tại vô cùng kiệt xuất trong Thiên Thiền cổ việt.
- Chân thiếu chủ, ta nên gọi ngươi là Chân Đan Vương hay gọi ngươi là Thiệu công tử đây?
Sau khi ngồi vào chỗ ngồi, Hạ viện chủ dịu dàng cười nhìn Giang Trần rồi hỏi.
Giang Trần cười hắc hắc:
- Hạ viện chủ muốn gọi thế nào cũng được. Đúng rồi, Tố viện chủ đại giá quang lâm, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này.
Tố Hoàn Chân này luận bối phận là đồng lứa với Khổng Tước đại đế. Thậm chí lúc Tố Hoàn Chân còn trẻ cũng có một đoạn nhân duyên với Khổng Tước đại đế, chỉ là hai người cuối cùng cũng không có kết quả gì.
Nhưng chuyện này Khổng Tước đại đế tự nhiên không có đề cập qua, mà Tố Hoàn Chân này theo thời gian trôi qua, vận đổi sao dời, thế nhưng vẫn chưa thể đem đoạn chuyện cũ này hoàn toàn quên đi.
Từ khi bước vào trong Lưu Ly vương thành, tâm tình của Tố Hoàn Chân có chút phức tạp.
Giờ phút này nghe Giang Trần nói, Tố Hoàn Chân mới giật mình bừng tỉnh lại. Lại khôi phục dáng vẻ của đệ nhất viện chủ như cũ.
- Chân thiếu chủ, đại danh của ngươi bổn viện chủ ở phía Đông Nam cũng đã nghe qua nhiều. Có câu trò giỏi hơn thầy a. Chân thiếu thủ ngươi từ khi xuất đạo mới được mười năm, luận tên tuổi, không thua Khổng Tước đại đế. Bổn viện chủ quả thực cực kỳ bội phục.
Đây là lời nói khách khí, Giang Trần cũng không quá mức coi là thật, hắn cười nói:
- Tố viện chủ cất nhắc ta như vậy, Chân mỗ quả thực có chút xấu hổ.
- Chân thiếu chủ, ngươi biết ta là người thế nào, cho nên ta cũng không quanh co lòng vòng nữa.
Hạ viện chủ cười nói:
- Ngươi lần này truyền tin cho ta, nói là có một ít trận đồ muốn cho chúng ta xem. Nói những trận đồ này có liên quan tới Thiên Thiền cổ viện, có đúng là có chuyện như vậy hay không?
Giang Trần không nói hai lời, trực tiếp dâng một quyển trục lên, nói:
- Mời Hạ viện chủ xem qua.
Hạ viện chủ nắm lấy quyển trục, sau khi mở ra không có xem trước mà đưa cho Tố Hoàn Chân, nói:
- Đại viện chủ, người xem trước một chsut đi.
Tố Hoàn Chân là đệ nhất viện chủ, Hạ viện chủ là viện chủ bài danh cuối cùng. Trình tự trước sau vẫn nên chú ý một chút.
Tố Hoàn Chân thu quyển trục, chỉ nhìn một cái, ánh mắt thoáng cái như bị hấp dẫn, rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa.
Nhìn thấy biểu lộ của Tố Hoàn Chân như vậy, Hạ viện chủ cũng không nhịn được mà ghé đầu qua nhìn.
Kết quả giống như Tố Hoàn Chân, Hạ viện chủ sau khi nhìn vào quyển trục, cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Mãi tới khi nhìn tới dưới cùng quyển trục, hai người vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại nhìn lại một lúc lâu. Lật tới lật lui, trọn vẹn chừng bốn năm lượt, hai người vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, lưu luyến cầm quyển trục đặt sang một bên.
Mà biểu lộ của hai người giờ phút này cũng trở nên vô cùng sinh động.
- Sao rồi?
Giang Trần mỉm cười, khóe miệng nở nụ cười thong dong.
- Chân thiếu chủ, trận đồ này ngươi lấy từ nơi nào vậy?
Tố Hoàn Chân trực tiếp hỏi.
Chỉ có trận đồ, không có tác dụng gì. Không có căn cơ trận pháp, không có nội dung trận pháp, các nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn ra trận pháp này vô cùng được, nhưng căn bản không biết được loại trận pháp này bố trí như thế nào.
Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, trận pháp này có phong cách nhất mạch tương thừa với Thiên Thiền cổ viện các nàng. Nói một cách chính xác, trận pháp của Thiên Thiền cổ viện các nàng nhất mạch tương thừa với trận đồ này.
Bởi vì trận pháp bên trong trận đồ này rõ ràng là nội dung và cấp bậc đều viễn siêu trận pháp của Thiên Thiền cổ viện.
Hạ viện chủ lại nói:
- Lần trước ở Đan Hỏa thành, ta từng nghe Chân thiếu chủ đề cập tới Đan Tiêu cổ phái. Bốn chữ này trong điển tịch viễn cổ của Thiên Thiền cổ viện chúng ta cũng có đề cập qua. Nhưng không có cách nói chính xác, nói Thiên Thiền cổ viện chúng là chi mạch của Đan Tiêu cổ phái.
Tố Hoàn Chân cũng gật đầu nói:
- Ta cả gan hỏi một câu. Chân thiếu chủ và Đan Tiêu cổ phái hẳn có quan hệ sâu xa đúng không? Nếu không làm sao có thể vẽ ra trận đồ kỹ càng như vậy.
Người trong nghề nói một câu trúng phóc. Tố Hoàn Chân nhìn những trận đồ này là có thể nhìn ra được, những trận đồ này cũng không phải tùy tiện vẽ ra để lòe các nàng.
Bên trong trận đồ này ẩn chứa cực đạo trận pháp, vô cùng thâm ảo.
- Tố viện chủ một câu nói ra chân tướng, không hổ là tông chủ một tông.
Giang Trần cười nói.
Tố Hoàn Chân nhíu mày nói:
- Chân thiếu chủ thực sự có quan hệ sâu xa với Đan Tiêu cổ phái hay sao? Nếu như vậy cũng có quan hệ sâu xa với Thiên Thiền cổ viện chúng ta đúng không?
- Vậy thì phải nhìn xem Thiên Thiền cổ viện các ngươi nghĩ thế nào.
Có phải có quan hệ sâu xa hay không, cũng phải nhìn xem Thiên Thiền cổ viện có nhận Đan Tiêu cổ phái hay không, có nguyện ý nhận tổ quy tông hay không.
Tố viện chủ và Hạ viện chủ nhìn nhau, nghiêm túc nói:
- Thiên Thiền cổ viện chúng ta trải qua vô số năm truyền thừa, tuy rằng trong điển tịch có đề cập tới Đan Tiêu cổ phái, nhưng mà không có ghi chép rõ ràng nói là Thiên Thiền cổ viện là chi mạch của Đan Tiêu cổ phái. Cho nên chuyện nhận tổ quy tông, bổn viện chủ tạm thời cũng không thể quyết định được.
Cẩn thận như vậy Giang Trần cũng có thể lý giải.
Không có chứng cớ đầy đủ, nhận tổ quy tông lung tung cũng không ổn chút nào.
Dù sao là tông môn nhất phẩm, tùy tiện nhận tổ quy tông, vạn nhất không phải chuyện là như vậy, vậy thì không ổn lớn.
Bình thường sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục.
Thế nhưng vạn nhất có người dụng tâm kín đạo, muốn dùng kế lợi dụng nó để chiếm đoạt cơ nghiệp Thiên Thiền cổ viện, vậy thì phiền phức lớn.
Cho nên Tố Hoàn Chân và Hạ viện chủ hiện tại tạm thời còn không có cách nào thoáng cái nhận tổ quy tông. Dù các nàng biết rõ việc này có khả năng mười phần là thật, có quan hệ sâu xa lớn lao.
Thế nhưng mà từ thời kỳ thượng cổ tới nay, có khoảng cách là vô tận tuế nguyệt, cũng khiến cho loại truyền thừa này sinh ra ngăn cách.
Danh Sách Chương: