Một đường hy vọng này của Nhân tộc luôn được Giang Trần giữ lại.
Mà thần điểu Chu Tước đột phá thần đạo lại khiến cho một đường hy vọng này càng trở nên rộng mở hơn.
Cùng ngày, tin tức thần điểu Chu Tước đột phá thần đạo đã truyền khắp gõ ngách của cương vực nhân loại.
Mà tu sĩ tới từ khắp nơi vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi Lưu Ly vương thành. Đem những tin tức phấn chấn nhân tâm này mang về địa bàn của mình.
Đợi sau khi mọi người tán đi, thần điểu Chu Tước mới dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua Giang Trần.
- Trần thiếu, tình thế hiện tại, bây giờ ngày càng vi diệu.
Thần điểu Chu Tước trầm giọng nói.
- Chu Tước lão ca, có phải lão ca có phát hiện gì mới hay không? HIện tại cương vực nhân loại thực sự bị chia rẽ, ta thực sự lo lắng, nếu như Ma tộc thực sự phá tan phong ấn thượng cổ, bộc phát quy mô lớn mà nói, nhân tộc hiện tại hoàn toàn không có chuẩn bị đối kháng với Ma tộc. Đến lúc đó chỉ sợ sinh linh đồ thán, kết cục thân tử đạo tiêu, chỉ sợ khó mà tránh được.
- Muốn nói tới phá thiện cực lớn, cũng chưa nói tới. Ma chủ Thiên Ma rời đi, chạy tới mảnh lãnh thổ khác, trước mắt phong ấn lúc trước ngươi chữa trị, vẫn tương đối hoàn hảo. Có thể nhìn ra được ma chủ Thiên Ma cũng không có đánh trở về. Chỉ là những ngày qua ta luôn đi dạo bốn phía, lại phát hiện ra rất nhiều địa bàn trên cương vực nhân loại đều xuất hiện rất nhiều thứ quỷ dị. Theo cách nhìn của bản linh, có lẽ Ma kiếp trong miệng ngươi sẽ không còn xa. Có lẽ mười năm tám năm, Ma tộc sẽ bộc phát quy mô lớn.
Mười năm tám năm?
Giang Trần cười khổ, hắn biết rõ thần điểu Chu Tước tuyệt đối không nói chuyện giật gân.
Cũng có thể nói là, thời gian hắn dự đoán lúc trước vẫn tương đối lạc quan.
Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận, có thể ngăn cản ma tộc. Nhưng mà thời gian còn lại cho Giang Trần trọng tổ trận pháp có lẽ cũng chỉ còn mười năm tám năm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Trần cảm thấy trầm trọng khó hiểu.
Nếu như Ma kiếp bộc phát, hắn thực sự không có cách nào tưởng tượng ra được, cương vực nhân loại hiện tại sẽ đối phó với chủng tộc bạo ngược kia thế nào.
CƯơng vực nhân loại lấy gì đối kháng với Ma tộc đây?
- Trần thiếu, Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận này ngươi định chuẩn bị ứng phó thế nào?
Thần điểu Chu Tước hỏi.
- Tài nguyên cần thiết mười thành còn không được hai thành. Xem ra rất nhiều tài nguyên lớn còn phải đi Vạn Uyên đảo lấy.
Trong lòng Giang Trần cảm khái, có cảm giác gấp gáp trước nay chưa từng có, luôn đè nặng trong lòng hắn.
Ma kiếp bộc phát, Giang Trần cũng không thể bỏ đi. Cho dù đi, vô luận thế nào Giang Trần cũng không thể nào làm được.
Hắn đã đáp ứng với Khổng Tước đại đế, cũng đã đáp ứng với những tiền bối trong lục cung truyền thừa.
Nếu như giờ khắc này buông tha cho cương vực nhân loại, mang theo thân nhân một mình rời đi, Giang Trần hoàn toàn có thể làm như vậy. Thế nhưng mà nếu như quả thực làm như vậy, cả đời này Giang Trần sẽ không tha thứ cho mình. Hắn cũng không có cách nào đối mặt với sự cắn rứt lương tâm.
Nghĩ tới đây Giang Trần lại quyết định đi Vạn Uyên đảo một chuyến.
Nhất định phải trước khi Ma kiếp bộc phát, trọng tổ lại Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận kia.
Chỉ có trọng tổ trận pháp này, vận mệnh nhân tộc mới có thể thay đổi. Nếu không cương vực nhân loại tuyệt đối không có khả năng tránh thoát khỏi công kích đầu tiên của Ma kiếp.
Mà một khi Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận được trọng tổ, Ma kiếp bộc phát cũng không có cách nào phá tan được trận pháp này. Sẽ lan tràn theo hướng khác.
Cho dù sau này Ma tộc tới Thần Uyên đại lục, thì cũng phải đi một vòng lớn, vượt qua những cương vực khác, lần nữa đi vào cương vực nhân loại cũng cần thời gian rất dài.
Như vậy ít nhất nhân tộc còn có thời gian giảm xóc.
Nghe nói Giang Trần muốn trở lại Vạn Uyên đảo, tuy rằng người nhà cảm thấy không nỡ, nhưng mà không có phản đối. Lúc này Hoàng Nhi lại chủ động đi theo.
- Trần ca, lần này đi Vạn Uyên đảo, muội đi cùng chàng.
Giang Trần mỉm cười, không có phản đối. Hoàng Nhi hiện tại đã đột phá Thiên Vị. Tuy rằng là Thiên Vị sơ giai, những mà một thân tu vi, đi Vạn Uyên đảo cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Huống chi Giang Trần nhiều lần cùng chung sinh tử với Hoàng Nhi, có Hoàng Nhi bên người, trong lòng hắn cũng rất an tâm.
Đan Phi ngược lại không có ghen, nàng cũng biết vị trí của Hoàng Nhi trong lòng Giang Trần, nàng chỉ nhịn xuống nước mắt gần như đã trào ra, ngẹn ngào dặn dò:
- Phụ quân, chàng là người có khát vọng lớn, thiếp và nữ nhi sẽ không kéo chân chàng. Thiếp chỉ hy vọng, khi chàng mạo hiểm có thể hoặc ít hoặc nhiều nhớ rõ ở nhà còn có thiếp và nhi nữ, còn có phụ mẫu chàng, còn có thân nhân chàng đều đang đợi tràng chở về.
Lời nói này làm cho trong lòng Giang Trần rất là cảm khái, hắn cũng biết, một nhà lớn nhỏ, cả nhân tộc đều gắn bó bởi an nguy, sinh tử của hắn.
Hắn cũng biết rõ trách nhiệm trên người mình trọng đại.
Nếu như hắn không ở đây, cái nhà này có lẽ cũng sụp đổ.
Cho nên Giang Trần so với ai khác còn rõ ràng hơn, tính mạng mình có tác dủng. Vô luận thế nào đều phải cam đoan an toàn của ản thân, vô luận thế nào cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Giang Thụ Phong và Từ Mộng nghe nói Giang Trần rời khỏi cũng rơi lệ.
Giữa nam nhân với nhau không có quá nhiều lời dặn dò. Giang Thụ Phong chỉ vỗ vai Giang Trần, dặn dò:
- Tự giải quyết cho tốt, bảo trọng bản thân mình.
Từ MỘng không ngừng dặn dò, muốn Giang Trần nên cẩn thận tất cả mọi việc, không nên nhất thời trọng uy phong, quên đi an nguy của bản thân.
Tình mẫu tử của Giang Trần và Từ Mộng tuy rằng ít, nhưng mà hắn cũng biết loại tinfhh cảm này thực sự rõ ràng.
Từ MỘng nói gì đó hắn đều cúi đầu, chăm chú lắng nghe.
- Phụ thân, mẫu thân, hai người yên tâm đi. Chuyện nhị đệ con luôn nhớ trong lòng. Hai người không nói, con cũng biết. Chỉ cần có manh mối, con sẽ chú ý. Con tin rằng người hiền đều có trời giúp.
Giang Trần đối với nhị đệ chưa từng gặp mặt kia không có quên.
Hắn cũng biết đối với mẫu thân Từ Mộng mà nói, nhị đệ là tiếc nuối cả đời của người. Nếu như không tìm thấy nhị đệ, mẫu thân Từ Mộng sẽ áy náy cả đời.
Từ Thanh Tuyền lại không có nhiều cảm xúc ly biệt như vậy, nàng nhìn qua Giang Trần và Hoàng Nhi, cười hì hì nói:
- Hoàng Nhi tẩu tử, muội nghe nói, Vạn Uyên đảo có thập lục kim sa. Tẩu tử nên giám sát ca ca chặt chẽ một chút.
Hoàng Nhi mỉm cười nói:
- Ta không cần làm vậy, nếu như ca ca của muội có mị lực, vậy thì đem thập lục kim sa mang về Khổng Tước thánh sơn ta cũng không phản đối.
- Tẩu tử, thật đó chứ? Tẩu thật đúng là rộng lượng a. Chẳng lẽ tẩu không biết ăn giấm chua?
Từ Thanh Tuyền có chút khoa trương hỏi.
- Ghen à? Đương nhiên là ta có. Nhưng mà còn có rất nhiều chuyện có thể làm quan trọng hơn ghen tuông. Còn nữa, Thanh Tuyền, ca ca của muội chí ở thiên hạ, thập lục kim sa, đâu có thể lọt vào mắt chàng chứ?
Trên mặt Hoàng Nhi nở nụ cười tràn ngập trí tuệ.
Tạm biệt hoàn tất, Giang Trần và Hoàng Nhi cũng không đùa giỡn nữa.
Gọi thần điểu Chu Tước và Long Tiểu Huyền, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc này Tám huynh đệ luôn trông coi Khổng Tước thánh sơn lại kêu lên:
- Thiếu chủ, lần này mang mấy huynh đệ chúng ta đi mở rộng tầm mắt được không?
Tám huynh đệ cự thạch nhất tộc nhìn thấy Giang Trần đi Vạn Uyên đảo, thực lực tăng lên nhanh như vậy, trong nội tâm đơn thuần của bọn họ cũng tràn ngập khát vọng. Cũng muốn đi Vạn Uyên đảo thử thời thận.
Danh Sách Chương: