Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngữ khí của Hạ Hầu Anh có chút ảo não:

- Thiệu công tử quả thực không phải là người sảng khoái a. Biết rõ còn giả vờ hỏi. Bây giờ nói những chuyện này cũng đã muộn. Ngươi là thiên tài thánh địa. Hạ Hầu gia tộc chúng ta không dám trông cậy vào việc mời được ngươi tới a.

- Ha ha, ngồi đây đều là đệ tử thánh địa. Hạ Hầu tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào?

Giang Trần nhàn nhạt hỏi, nắm bắt lấy kẽ hở trong lời nói của Hạ Hầu Anh.

- Ta là đệ tử của Tử Xa trưởng lão, nhưng lại không có phúc khí gia nhập thánh địa. Thiệu Uyên công tử trèo lên cành cao, khó trách từ trước cho tới nay, đối với lời mời của người ta chẳng thèm quan tâm a.

Hạ Hầu Anh rất biết bộc lộ cảm xúc, cũng may, ở đây đều là đệ tử thánh địa.

Vẻ mặt Giang Trần lạnh nhạt, đối với lời nói của Hạ Hầu Anh dứt khoát mắt nhắm tai ngơ, hai mắt khép lại, trực tiếp bỏ qua.

Phanh.

Bên cạnh Hạ Hầu Anh, một gã thanh niên mặc y phục màu tím không vui, hung hăng vỗ bàn nói:

- Thiệu Uyên, ngươi có phải là nam nhân hay không? Tại sao lại không có phong độ như vậy? Anh tiểu thư cho mời ngươi, ngươi xem ngươi có thái độ gì vậy?

Người này, Giang Trần không biết hắn có thân phận gì trong thánh địa. Trong lúc vội vã cũng nhìn không rõ. Nhưng mà nhìn khí độ, hẳn là không cùng cấp bậc với Cam Trữ.


Mí mắt Giang Trần không thèm nhếch lên lấy một cái. Đối với loại người này, hắn một chút hứng thú cũng không có.

Hạ Hầu Anh không tính là đệ tử thánh địa, người này lại thay Hạ Hầu Anh xuất đầu, không tiếc to tiếng với đệ tử thánh địa như hắn.

Loại người này, trong mắt Giang Trần chính là kẻ nịnh nọt.

Bất kỳ ở nơi nào vĩnh viễn không thiếu loại gia hỏa xum xoe với nữ nhân. Ở Vĩnh Hằng thánh địa, tự nhiên cũng không có ngoại lệ.

Loại thái độ này của Giang Trần làm cho đối phương nhìn thấy càng giận không kiềm chế được. Cảm thấy đây là một loại hành động nhục nhã của Giang Trần đối với hắn.

- Thiệu Uyên, ngươi có thái độ gì vậy?

Lửa giận của người này càng lúc càng lớn:

- Hẳn ngươi cảm thấy, lời cảnh cáo của ta, ta không đủ tư cách nói với ngươi?

Giang Trần cũng không trả lời, ôm quyền nói với Cam Trữ:

- Cam Trữ đạo hữ, đây là tiệc xã giao như ngươi nói sao? Trà ta còn chưa được uống, lại ăn được giấm chua rất lớn a.

Cam Trữ mỉm cười nói:

- Thiệu Uyên đạo hữu, Cảnh sư đệ xưa nay trượng nghĩa, hay bênh vực kẻ yếu. Tăng thêm đệ ấy luôn kính Anh tiểu thư như thiên tiên, cho nên tâm tình có chút nôn nóng, mong ngươi thông cảm nhiều hơn.

Khóe miệng Giang Trần hơi giật giật một cái, chỉ là từ chối cho ý kiến.

Hắn cũng nhìn ra được, chỉ sợ Cam Trữ này cũng là cá mè một lứa. Chỉ là nhưng mà tiểu tử này được xưng là ngũ đại công tử, có một số việc cũng không nên làm quá rõ ràng.

Như vậy xem ra, cái gọi là tiệc xã giao này quả thực là không có ý tốt.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, trong lòng Giang Trần thản nhiên hơn rất nhiều. Hắn cũng muốn nhìn xem, những người này rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì.

Nhưng mà trong lòng hắn cũng âm thầm sinh ra sự cảnh giác. Đối với thủ đoạn của Hạ Hầu Anh, càng có chút đề phòng. Thiên kim đại tiểu thư của Hạ Hầu gia này Giang Trần luôn coi nàng là một tiểu thư kiêu ngạo, vô lý. Từ tình huống trước mắt xem ra, chỉ sợ hắn đã đánh giá thấp Hạ Hầu Anh này.

Hạ Hầu Anh này chỉ sợ không có ngốc nghếch như biểu hiện bề ngoài của nàng.

Nếu như chỉ là một đại tiểu thư ngốc nghếch, cho dù đẹp như tiên nữ, làm sao có thể khiến cho thiên tài trẻ tuổi của thánh địa xuất đầu vì nàng chứ?


Không thể không nói, thủ đoạn của nữ nhân này có lẽ vượt quá dự đoán của mọi người.

Thái độ không thèm quan tâm của Giang Trần khiến cho những người này có cảm giác như chó cắn phải gai nhím. Không thể nào khép miệng lại được. Quả thực bọn họ mời Giang Trần tới, trên thực tế có ý bới móc.

Nhưng mà dùng trình độ sủng ái của tông môn với Giang Trần, rất nhiều chuyện bọn họ không tiện làm quá. Bằng không mà nói cao tầng thánh địa nhất là Tam đại thánh chủ, bọn họ nhất định sẽ không tha.

Nói thật, những cái gọi là thiên tài thánh địa này, bọn họ đối với việc Giang Trần được sủng ái rất là không phục. Người trẻ tuổi kia đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu. Được sủng ái một cái khó hiểu.

Tốc độ quật khởi cực nhanh, thế vô cùng mạnh mẽ, làm cho rất nhiều người không đồng tình. Dù sao trong Vĩnh Hằng thánh địa có vô số thiên tài.

Luận nội tình, luận thân phận, luận lai lịch, có rất nhiều thiên tài đều tự nhận mình so với kẻ đến từ bên ngoài như Giang Trần còn ưu việt hơn không ít.

Cho nên đối mặt với việc Giang Trần được sủng ái, trong lòng đại đa số người đều không phục.

Mấu chốt nhất chính là Giang Trần liên tục xông qua Cửu Khúc vân quật, trên tâm lý cũng là một loại chấn nhiếp với đám thiên tài này.

Làm cho bọn họ khó tránh khỏi sinh ra cảm giác mâu thuẫn và căm thù.

Loại cảm giác này mang tới uy hiếp cho bọn họ. Mang tới bất an cho bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy, địa vị vốn nên thuộc về bọn họ hiện tại đã người từ bên ngoài tới trùng kích.

Loại cảm giác bất an này làm cho bọn họ nghĩ cách, muốn gây phiền toái cho Giang Trần.

Đây là một loại tâm lý kỳ quái quấy rầy.

Cam Trữ thấy bầu không khí có chút quỷ dị, hắn mỉm cười nói:

- Thiệu Uyên đạo hữu, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút những thiên tài thánh địa này. Về sau mọi người còn có cơ hội gặp nhau nhiều hơn.


Giang Trần từ chối cho ý kiến, có chút thâm ý nhìn qua Cam Trữ.

Hắn rất muốn nhìn một chút, rốt cuộc trong hồ lô của Cam Trữ này bán thuốc gì.

Cam Trữ điềm nhiên như không có việc gì, bắt đầu giới thiệu từng người một. Sau khi Giang Trần nghe xong, trong lòng có chút thất vọng, Ngũ đại công tử trong truyền thuyết trừ Cam Trữ ra, những người đang ngồi khác cũng không phải là nhân vật hàng ngũ Ngũ đại công tử.

Giang Trần ngoài thất vọng ra lại có chút may mắn.

May mắn là Vĩnh Hằng thánh địa này cũng không phải tất cả mọi người đều nông cạn như vậy.

Nếu như Ngũ đại công tử trong truyền thuyết đều bị Hạ Hầu Anh này làm cho thần hồn điên đảo, thiên tài thánh địa này quả thực khiến cho người ta quá thất vọng.

Cam Trữ giới thiệu một phen, thấy vẻ mặt Giang Trần thủy chung vẫn lạnh nhạt. Ngay cả một lời cũng không có mở miệng nói, chuyện này làm cho Cam Trữ khẽ cau mày.

- Thiệu Uyên đạo hữu, Cam mỗ coi như tốn bao nhiêu miệng lưỡi giới thiệu mọi người một phen. Đạo hữu làm như vậy có phải không để ta vào mắt hay không?

Cam Trữ có chút không vui nói.

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Cam Trữ đạo hữu, không bằng ngươi trực tiếp nói cho ta biết. Cái tiệc xã giao này rốt cuộc có gì chỉ giáo? Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, xin thứ cho ta nói thẳng. Trừ địch ý ra, ta không có cảm nhận được thiện ý xã giao gì cả. Đã không có thiện ý, chư vị có tính toán gì không bằng trực tiếp nói ra một chút. Đừng có lãng phí thời gian như vậy, không phải tốt hơn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK