Đổi lại người bình thường, chỉ sợ sẽ nhìn có chút hả hê, hận không thể thấy nàng xui xẻo.
Thế nhưng mà, Giang Trần lại lấy ơn báo oán, lấy con tin đổi về Nhị giáo chủ. Điều này cũng làm cho Từ Thanh Tuyền nhận thức đến, ca ca của mình, có nhân cách mị lực mà rất nhiều người không có.
Giang Trần trở lại Lưu Ly Vương Thành, liền âm thầm phái rất nhiều nhân thủ ra ngoài nghe ngóng
Đối với Vô Song Đại Đế cùng Hòe Sơn Nhị Tiêu hạ lạc, Giang Trần là phi thường chú ý. Chỉ kém đích thân mình ra đi tìm rồi.
Ban đêm, Đan Phi nhẹ nhàng ôm eo Giang Trần, đem khuôn mặt dán ở phía sau lưng, ôn nhu nói:
- Trần ca, ta nghe nói, ngươi lại muốn bế quan một thời gian ngắn?
Giang Trần gật gật đầu:
- Đan Nhi, những năm này cũng khổ ngươi. Đời ta tu sĩ, không biết ngày đêm, chỉ biết tu luyện, bôn ba, tuy nói tuổi thọ so với người bình thường dài nhiều hơn, nhưng mà hưởng thụ niềm vui gia đình, ngược lại rất ít.
Đan Phi sâu kín thở dài:
- Có đôi khi, Đan Nhi nghĩ, nếu như chúng ta không phải giang hồ nhi nữ, bình bình đạm đạm qua cả đời, cũng chưa chắc không tốt. Chỉ là, nếu như vậy, nhân sinh lại không khỏi quá mức bình thường, như thế nào cam tâm? Thực tế ngẫm lại, hồng nhan dịch lão, thanh xuân bất quá mười năm... Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là tu luyện tốt hơn.
Tu luyện, có thể kéo dài tuổi thọ, kéo dài thanh xuân, thậm chí có thể cho thanh xuân vĩnh trú.
Đan Phi ở phương diện này, là phi thường để ý. Ban đầu ở Thiên Quế Vương Quốc, nàng đã rất coi trọng phương diện này.
Giang Trần cười nói:
- Đời ta tu sĩ, hồng nhan không già. Đan Nhi ngươi bây giờ, giống ngươi năm đó ở Thiên Quế Vương Quốc mới gặp gỡ. Chỉ là, ngươi so khi đó, lại thành thục hơn rất nhiều.
Khuôn mặt Đan Phi đỏ hồng:
- Khi đó, Đan Nhi còn có chút không thành thục, lòng dạ tiểu nữ nhi, để cho Trần ca ngươi chê cười.
Giang Trần nhớ tới sự tình năm đó, cũng có chút ấm áp.
Bất quá, hắn lập tức liền nghĩ tới Hoàng Nhi, nữ tử kia một đường đi theo mình đồng cam cộng khổ, cùng mình thề non hẹn biển cả đời.
Nếu như nàng biết mình bây giờ có thê nữ làm bạn, trong nội tâm nàng, sẽ đau khổ hạng gì?
Giang Trần nghĩ đến đây, trong nội tâm liền có cảm giác tội lỗi. Cái này vốn không phải lỗi của hắn, hắn cũng không nghĩ ra, năm đó lần thí luyện kia, sẽ có một hiểu lầm kiều diễm như thế.
Chuyện này, Giang Trần đối với Đan Phi cũng có cảm giác bứt rứt. Dù sao, mình ăn hết người ta xong, từ đó tới nay, căn bản không nghĩ qua việc này. Làm cho Đan Phi những năm gần đây, chịu rất nhiều đau khổ.
Mặc kệ bên nào, Giang Trần cảm thấy, mình căn bản không cách nào dứt bỏ.
Đan Phi theo Giang Trần lâu như vậy, hiển nhiên cũng có thể cùng Giang Trần hình thành tâm linh ăn ý.
- Trần ca, có phải ngươi... nhớ tới Hoàng Nhi muội muội hay không?
Luận niên kỷ, Đan Phi còn lớn hơn Hoàng Nhi một chút.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Đan Nhi, sự tình Hoàng Nhi, ngươi nhất định nghe Câu Ngọc nói qua rồi. Đối với nàng, cuộc đời này ta không cách nào quên, cũng không cách nào cô phụ. Nghĩ đến nàng ở Vạn Uyên đảo thời thời khắc khắc chịu dày vò, tâm tình ta thời thời khắc khắc lo lắng. Cho nên, ta phải bế quan, phải gia tốc tu luyện. Tranh thủ sớm một ngày đi Vạn Uyên đảo, cứu Hoàng Nhi trở về!
Hôm nay, Đan Phi đã trải qua thế sự chìm nổi, cũng minh bạch chuyện thế gian rất khó hoàn mỹ. Nhất là thiên tài như Giang Trần. Dưới đời này, không biết bao nhiêu thiếu nữ coi hắn là thần tượng, coi là mục tiêu. Không biết bao nhiêu thiếu nữ, muốn ủy thân cho hắn...
Nhưng Giang Trần, nhiều năm qua giữ mình trong sạch, ngoại trừ Hoàng Nhi, lại không có một chuyện xấu liên quan. Đã là phi thường khó được rồi.
Tuổi trẻ tài tuấn dưới gầm trời này, lại có mấy cái không phong lưu phóng khoáng? Lại có mấy cái không khắp nơi trộm ngọc lưu hương?
Cho nên, ở trên sự tình Hoàng Nhi, Đan Phi hoàn toàn chính xác không có bất kỳ tiền vốn ghen ghét.
Thứ nhất, Hoàng Nhi cùng Giang Trần tình như kim kiên, thề non hẹn biển, dù là Đan Phi nàng cũng chưa từng có.
Thứ hai, Giang Trần cùng Hoàng Nhi xác định quan hệ, thời gian so với nàng cùng Giang Trần quan hệ trong sáng còn sớm hơn một ít.
Mấu chốt nhất là, Hoàng Nhi với tư cách nữ chủ nhân của Thiếu chủ phủ, ở chỗ này, cơ hồ là mỗi người đều tán thành, Đan Phi không muốn bởi vì mình ghen ghét, để cho Thiếu chủ phủ từ trên xuống dưới xem nhẹ nàng.
Nghĩ tới đây, Đan Phi khẽ thở dài:
- Trần ca, sự tình của ngươi cùng Hoàng Nhi, ta đều biết. Nhân vật giống như ngươi, có bao nhiêu thiếu nữ ái mộ ngươi? Đan Nhi có thể cùng ngươi sanh con dưỡng cái, cái hạnh phúc này, đã thấy đủ rồi. Mà Hoàng Nhi muội muội, cũng đồng dạng cần một phần hạnh phúc, ta không có ngươi, cơ hồ sống không nổi. Hoàng Nhi muội muội chắc hẳn cũng như ta, không có ngươi, nàng cũng không có dũng khí sống sót. Ta há có thể ích kỷ không cho ngươi đi cứu nàng?
Lúc này đây bế quan, Giang Trần quyết tâm rất lớn, hắn ý định, không có đột phá Hoàng cảnh lục trọng, liền tuyệt đối không xuất quan.
Hắn nguyên bản đã là Hoàng cảnh tứ trọng đỉnh phong, muốn đột phá đến Hoàng cảnh lục trọng, tương đương vượt qua hai bậc thang, cái này đối với những người khác mà nói, tuyệt đối là một đại khiêu chiến.
Thế nhưng mà, đối với Giang Trần mà nói, đột phá trong phạm vi Hoàng cảnh, hắn không thấy có bao nhiêu độ khó.
Hành trình Trầm Hương cốc, Giang Trần thu hoạch cực lớn, ở trên võ đạo, lại có lĩnh ngộ mới.
Những lĩnh ngộ mới này, có trợ giúp hắn trùng kích Hoàng cảnh lục trọng.
Vọt vào Hoàng cảnh lục trọng, liền có cơ hội nhất cổ tác khí, xông vào Hoàng cảnh thất trọng.
Trên thực tế, trùng kích Hoàng cảnh thất trọng, mới là mục tiêu chính của Giang Trần.
Căn cứ Trùng Tiêu Tôn Giả miêu tả Truyền Thừa Lục Cung, xung kích Truyền Thừa Lục Cung cung thứ ba, muốn bảo đảm xác xuất thành công, tốt nhất là thực lực của mình tiến nhập Hoàng cảnh Cao giai.
Hoàng cảnh Cao giai tầng thấp nhất cũng là Hoàng cảnh thất trọng.
Lấy quan hệ của Giang Trần cùng Trùng Tiêu Tôn Giả, Trùng Tiêu Tôn Giả là tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hù hắn.
Hiện tại, Giang Trần quả thực là không thể chờ đợi được rồi.
Lúc trước Hoàng Nhi bị Hi lão mang đi, Giang Trần ngoài bi phẫn, cũng thanh tỉnh nhận thức đến, không có thực lực tuyệt đối, ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng lưu không được.
Mà hành trình Trầm Hương cốc lần này, càng làm cho Giang Trần thanh tỉnh nhận thức đến, không có thực lực tuyệt đối, ngay cả thân nhất yêu nhất của mình, cũng có thể mất đi.
Dưới kích thích đa trọng như vậy, Giang Trần chưa từng có một khắc khát vọng tăng thực lực lên như hôm nay.
Phía sau núi Thiếu chủ phủ, trước khi Giang Trần bế quan, đã tìm Chu Tước Thần Cầm.
Hiện tại, Chu Tước Thần Cầm đã thích Thiếu chủ phủ. Không đơn thuần bởi vì Thiếu chủ phủ là địa bàn của Giang Trần, mà là vì Mộc Linh tuyền kia.
Mỗi ngày không ngừng tắm trong Mộc Linh tuyền, cái này để cho cơ năng của Chu Tước Thần Cầm nhận được khôi phục lớn hơn.
Tuy Mộc Linh tuyền không cách nào làm cho Chu Tước Thần Cầm thay đổi trên căn bản, nhưng mà ở trong ngắn hạn, cải thiện là phi thường rõ ràng.
- --------
Danh Sách Chương: