Nếu như đổi lại là một người khác, đối mặt với tình huống như vậy, nhất định sẽ tin rằng bản thân mình bị làm nhục. Thế nhưng khi Phong Bào phát hiện ra điểm này lại không nhụt chí, ngược lại ý chí chiến đấu càng tăng thêm nhiều.
Kiếm ý được thúc dục, không ngừng biến hóa, đem sở học suốt đời thi triển ra.
Không thể không nói, trên phương diện kiếm đạo hắn hiểu vô cùng sâu, các loại kiếm chiêu biến hóa, diễn biến ra vô số biến hóa của kiếm ý. Hơn nữa biến hóa của những kiếm ý này không thoát khỏi tinh túy của một chữ nhanh.
Hai người một công một thủ, chiến đấu chừng nửa canh giờ, những những khác trên đài trên cơ bản đã phân ra thắng bại.
Mà bên hai người Giang Trần, người đứng ngoài nhìn thấy vậy không thể nghi ngờ đã lâm vào khổ chiến.
- Ha ha, Uông sư huynh, tiểu tử kia lớn miệng, còn tưởng rằng hắn ta có bao nhiêu bổn sự, hóa ra ngay cả một Nguyên Cảnh thất trọng của tông môn ngũ phẩm cũng không khuất phục được. Xem ra tiểu tử này chỉ ngoài mạnh trong yếu mà thôi.
Một đệ tử Thánh Kiếm cung nịnh nọt nói với Uông Hàn.
Uông Hàn nhìn chằm chằm lên lôi đài, giống như đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nói:
- Các ngươi nghe đây, mặc kệ là ai, nếu như vòng tiếp theo rút thăm gặp được tiểu tử này, cho dù là sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực. Cho dù không giết được hắn cũng phải chặt đứt hai tay hai chân của hắn. Cuối cùng nắm cái đầu hắn xuống.
Ngữ khí của Uông Hàn oán độc không thôi.
- Vâng, Uông sư huynh.
- Uông sư huynh, sợ rằng tiểu tử này khó vượt qua được vòng này. Nếu như hắn ta sớm bị loại ra, chúng ta muốn thu thập hắn cũng không còn cơ hội nào khác a.
Uông Hàn nở nụ cười lạnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào lôi đài.
- Nói không chừng tiểu tử này sợ Uông sư huynh thu thập hắn, cũng có thể sẽ chủ động thua trận này a.
Đám người dưới đài cười ha hả.
Phong Bào trên lôi đài lúc này trong lòng lại vô cùng khiếp sợ. Ngộ tính của hắn rất cao, trước đó công kích không trúng đối thủ khiến cho hắn vô cùng kỳ quái.
Bởi vì đối thủ của hắn từ đầu chí cuối cho tới hiện tại còn chưa phản kích một lần nào.
Tay nắm một cành cây khô chiến đấu với hắn, tất cả mọi người nhìn như Phong Bào chiếm thế thượng phong, thế nhưng trên thực tế Phong Bào lại hiểu rõ, bản thân mình hoàn toàn bị cuốn vào tiết tấu của đối thủ.
Đối thủ này không ngờ lại dùng cành cây khô làm kiếm, dùng tiết tấu hậu phát chế nhân, so nhanh với hắn.
Hơn nữa kiếm kỹ của đối thủ từ đầu chí cuối chỉ có ba chiêu.
Ba chiêu này sử dụng nhiều lần, thế nhưng mỗi một lần lại biến hóa ra rất nhiều thức phức tạp, khiến cho mỗi lần Phong Bào cảm thấy đã khám pha ra kiếm ý của đối thủ thì lại cảm thấy vẫn còn chênh lệch một chút.
Có nhiều lần trong lòng Phong Bào cảm thấy như ảo giác, Mộc Cao Kỳ này rõ ràng nhiều lần có cơ hội đánh bại chính hắn, thế nhưng vì sao vẫn không đánh ra một kích cuối cùng kia?
Phong Bào nhìn qua khuôn mặt mỉm cười của đối thủ, trong đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên dường như đã hiểu ra.
Đối phương đang dẫn dắt hắn đi theo tiết tấu của đốip hương.
Trong lúc nhất thời trong đầu Phong Bào hiện lên một ý niệm hoang đường:
- Mộc Cao Kỳ này chẳng lẽ đang truyền thụ kiếm kỹ cho ta sao?
Ý niệm này xuất hiện trong đầu không ngờ lại không thể áp chế, PHong Bào lại một lần nữa cảm nhận, thế nhưng lại càng kiên định hơn với suy nghĩ của mình.
Là thật, Giang Trần đang thực sự truyền thụ kiếm kỹ cho đối phương.
Nói hắn truyền thụ kiếm kỹ, còn không bằng nói là truyền thụ kiếm ý, truyền thụ chân ý của kiếm đạo.
Ngộ tính của Phong Bào rất cao, sau khi hiểu rõ điểm này hắn rất nhanh chóng chìm đắm trong tiết tất của Giang Trần, trong lúc mơ hồ có điều ngộ ra.
Ngay lúc này Giang Trần bỗng nhiên mỉm cười, cành cây khô điểm một cái, chỉ vào trước họng Phong Bào.
Giờ phút này Phong Bào cảm thấy mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, thế nhưng trong lòng vui mừng không thôi. Giờ phút này hắn đầu còn để ý tới Vạn Tượng Tiềm LOng bảng gì nữa, để ý gì tới bài danh nữa.
Giờ phsut này trong đầu hắn có vô số linh cảm về võ đạo.
Từng đạo linh cảm này tựa như bầu trời đầy sao, dẫn dắt hắn không ngừng bước xa hơn trên con đường kiếm đjao.
Thu hoạch sau trận chiến này cùng với linh cảm đã siêu việt hơn những gì mà hắn nhận được sau hơn hai mươi năm luyện kiếm.
Phong Bào nghĩ tới đây mới cúi người thật sâu, nói:
- Ta thua.
Giang Trần lạnh nhạt gật đầu nói:
- Điểm cuối của đại đạo là đơn giản, đường kiếm kỹ tham thì thâm. Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Ba chiêu vừa rồi của ta từ một suy ra hai, từ hai suy ra ba, từ ba suy diễn ra ngàn vạn kiếm ý. Nói cho cùng bất quá chỉ có ba thức đơn giản mà thôi.
Những lời này là Giang Trần truyền âm cho Phong Bào.
Tuy rằng là truyền âm, thế nhưng lại giống như tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng trong thần thức của PHong Bào. Thanh âm này giống như chiếu rọi con đường kiếm đạo của Phong Bào.
Phong Bào lại một lần nữa khom người thật sâu nói:
- Đều là do chỉ giáo.
Giang Trần gật gật đầu, không nói gì thêm. Vừa rồi trong lúc nhất thời hắn vì lòng chấp nhất đối với kiếm đạo của Phong Bào mà động lòng, hco nên mới dùng phương thức vô cùng có thể diện thuận lợi truyền thụ kiến giải về kiếm đạo cho đối phương mà thôi.
Về phần ngày sau Phong Bào này có thể đi tới bước nào thì phải xem tạo hóa của chính hắn.
- Mộc Cao Kỳ thắng, tấn cấp tới vòng thứ ba.
Nhìn thấy MỘc Cao Kỳ thắng, trong đôi mắt âm tàn kia của Uông Hàn chẳng những không có mất hứng mà ngược lại còn hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn không sợ Mộc Cao Kỳ tấn cấp, hắn chỉ sợ Mộc Cao Kỳ sợ mình cho nên không tân cấp. Bởi như vậy hắn làm sao có thể trả đũa được đối phương cơ chứ?
- Sư đệ, tại sao vừa rồi đệ lại dùng cành khô đối địch?
Lăng Bích Nhi suy nghĩ, nàng biết rõ thực lực của Giang Trần, tự nhiên biết rõ Giang Trần có thực lực trong vòng giây lát đánh bại đối thủ.
Giang Trần cười cười, không giải thích gì thêm.
So với hắn, tứ đại thiên vương của Đan Kiền Cung đều nhẹ nhõm tấn cấp.
Có mỗi một mình hắn là tấn cấp vô cùng gian na.
Niếp Trùng bên cạnh không nhịn được mà bĩu môi nói:
- Đợt thứ hai mà đã khổ cực như vậy, còn không bằng để cho Nhung Tử Phong sư đệ tới. Tử Phong sư đệ dù gì cũng có tu vi tiếp cận Nguyên Cảnh cửu tọng.
Thẩm Thanh Hồng liếc nhìn Niếp Trùng, nói:
- Niếp sư đệ, cung chủ an bài như vậy là có đạo lý của người. Ta và đệ không cần nhiều lời.
Quân Mặc Bạch kia luôn mỉm cười tiêu sái, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần, khóe miệng nở nụ cười tràn ngập thâm ý, dường như muốn nói cái gì đó thế nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Không biết làm sao, khi Giang Trần nhìn thấy biểu lộ trên mặt của Quân Mặc Bạch kia đột nheien trong lòng sinh ra một tia gợn sóng khó hiểu.
- Chẳng lẽ Quân Mặc Bạch này nhìn ra ta không phải là Mộc Cao Kỳ?
Chung quy Giang Trần vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ngẫm lại ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng không nhìn ra, Quân Mặc Bạch thua Thẩm Thanh Hồng nửa trù thì làm sao có thể nhìn ra được.
Danh Sách Chương: