Kế hoạch này, để cho trong lòng Giang Trần cũng hưng phấn không thôi.
Kể từ khi biết có một người như Hạ Hầu Tông, trong lòng của hắn liền biết rõ, này là địch nhân vốn có của mình, là một chướng ngại vật phải vượt qua.
Mà bây giờ, cuối cùng đã tới thời khắc quyết định.
- Hạ Hầu Tông, mặc kệ ngươi có bao nhiêu tên tuổi, đỉnh đầu có bao nhiêu quang hoàn. Lúc này đây, những cái này đều sẽ trở thành quá khứ! Nhất định!
Nội tâm của Giang Trần vô cùng kiên định.
Dùng Giang Trần suy đoán, có lẽ ngày mai, vòng luận kiếm thứ tư, đối thủ của mình, chín thành khả năng là Hạ Hầu Tông.
Tuy Giang Trần không biết rút thăm rốt cuộc là làm tay chân như thế nào, nhưng hắn có thể xác định, phương chủ sự tuyệt đối động tay động chân.
- Hi vọng bọn hắn có thể ăn gian đến cùng. Ta ngược lại hi vọng, vòng thứ tư sớm tao ngộ Hạ Hầu Tông, miễn cho một vòng một vòng đánh tiếp, quả thực có chút nhàm chán.
Giang Trần đối với quán quân của thiên tài luận kiếm không có bao nhiêu hứng thú, hắn tham gia luận kiếm, hoàn toàn là hướng về phía Hạ Hầu Tông, chỉ muốn diệt Hạ Hầu Tông, chiến đấu còn lại, tham gia hay không tham gia, cũng không phải chuyện quan trọng.&Không thể không nói, dự cảm của Giang Trần rất mạnh. Mà phương chủ sự vô sỉ, cũng không có giới tuyến. Bọn hắn ở rút thăm ăn gian, hoàn toàn không thèm che dấu.
Vòng thứ tư rút thăm, Giang Trần quả nhiên không hề lo lắng, rút thăm được Hạ Hầu Tông.
Mà Hạ Hầu Tông, phảng phất đối với hết thảy sớm có sở liệu. Lúc kết quả rút thăm đi ra, trên mặt Hạ Hầu Tông thậm chí lộ ra một tia vui vẻ.
Mà rất nhiều người ở hiện trường, tựa hồ đối với kết quả rút thăm, cũng không quá giật mình. Hiển nhiên, người thông minh cũng không ít, mọi người đã có thể từ trong thế cục vi diệu kia, đoán được một ít đầu mối rồi.
Loại tình hình này, để cho rất nhiều người sinh ra hoài nghi.
Vĩnh Hằng Thánh Địa, vẫn là Vĩnh Hằng Thánh Địa nói một không hai sao? Vẫn là Thánh Địa khống chế thế cục của Vĩnh Hằng Thần Quốc sao? Như thế nào đối mặt loại chèn ép rõ ràng này, Đại Thánh Chủ gần đây nói một không hai, lại không có bất luận bày tỏ thái độ gì? Cái này hoàn toàn không giống như phong cách của Vĩnh Hằng Thánh Địa a.
Kết quả rút thăm vừa ra, buổi quyết đấu khác, thoáng cái liền trở nên đần độn nhạt nhẽo. Mọi người chú ý trọng điểm, toàn bộ tụ tập ở trận quyết đấu này.
Bên Vĩnh Hằng Thánh Địa, mỗi một cái đều nghẹn lấy một đoàn lửa giận. Cái rút thăm này, cũng quá hiển nhiên đi à nha? Phương chủ sự kia, là đánh mặt Vĩnh Hằng Thánh Địa sao?
Hoàng thất đây là muốn hướng Thánh Địa thị uy sao?
Giờ phút này tâm tình của Yến Thanh Tang cũng cực kỳ phức tạp, hắn một phương diện hi vọng Giang Trần sáng tạo kỳ tích, hung hăng chèn ép khí diễm của Hạ Hầu Tông, một phương diện khác, hắn đối với Hạ Hầu Tông lại quá kiêng kị, ở sâu trong nội tâm cũng hiểu được Giang Trần muốn sáng tạo kỳ tích, thật là rất khó.
- Huynh đệ, Hạ Hầu Tông này, không giống như những đối thủ khác, ngươi ngàn vạn lần không nên ôm bất luận tâm tính không thực tế gì đi xuất chiến. Hắn không giống Thẩm Phiên, không giống Cam Ninh, không giống với bất kỳ đối thủ nào. Nói như vậy, những đối thủ ngươi tao ngộ kia, có lẽ thêm cùng một chỗ, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Hạ Hầu Tông. Ngươi nhất định phải dùng một loại tâm tính người khiêu chiến, thời thời khắc khắc cảnh giác, dùng tư thái thế yếu đi...
Yến Thanh Tang ý đồ đưa ra ý kiến cho Giang Trần.
Ngược lại là Giang Trần, thần thái lạnh nhạt, vỗ vỗ bả vai của Yến Thanh Tang:
- Yến huynh, giờ phút này nội tâm của ta yên lặng, bất cứ ý kiến gì, ta đều khó có khả năng nghe lọt. Trận chiến này, ta chỉ nghe theo thanh âm trong nội tâm ta, chỉ tin bản ngã. Nếu như ngươi có lòng tin với ta, thì yên lòng, kiên nhẫn thưởng thức trận chiến này. Nếu như ngươi có lửa giận gì, có cái gì cần thổ lộ, trận chiến này, nhất định sẽ làm cho ngươi đạt được phóng thích.
- Ngươi...
Yến Thanh Tang ngẩn ngơ.
Ánh mắt của Giang Trần dời khỏi hắn, nhìn về phía thiên tài khác của Vĩnh Hằng Thánh Địa.
Lúc này, đại bộ phân thiên tài của Vĩnh Hằng Thánh Địa, đều có một loại tâm lý cùng chung mối thù. Tuy bọn hắn không nói gì, nhưng ánh mắt đã biểu đạt hết thảy
Duy chỉ có Tuy Thần công tử, mang theo dáng tươi cười lộ ra ân cần hư giả:
- Thiệu Uyên huynh đệ, mặc dù ta và ngươi không có cùng xuất hiện gì, nhưng trận chiến này của ngươi, thật sự phải bảo trọng. Chuyện không thể làm, nhận thua cũng không có gì. Hạ Hầu Tông kia là yêu nghiệt, ở trên tay hắn nhận thua, cũng không mất mặt.
Thiên tài khác, đều có chút ngoài ý muốn khi Tuy Thần công tử tỏ thái độ.
Ngô Du trước kia thua Giang Trần, lông mày nhẹ nhàng nhíu một cái:
- Tuy Thần, lời này của ngươi là có ý gì? Không chiến mà trước e sợ, cái này là đồng môn nên làm sao?
Tuy Thần công tử than nhẹ một tiếng:
- Ta đây là hảo ý. Thiệu Uyên huynh đệ như thế nào cũng coi là thiên tài đan đạo của Thánh Địa chúng ta, ở trong luận kiếm, cùng Hạ Hầu Tông liều chết liều sống, có ý nghĩa gì? Nói sau, trong Thần quốc chúng ta, ai có tư cách cùng Hạ Hầu Tông liều chết liều sống?
Ngô Du thản nhiên nói:
- Tuy Thần, có lẽ ngươi làm ra lựa chọn nhận thua, cho nên hi vọng mỗi người của Thánh Địa chúng ta đều đồng dạng như ngươi, không chiến mà sợ a?
Ngữ khí của Tuy Thần công tử không vui:
- Ngô Du, ngươi có ý tứ gì? Ngươi đây là trào phúng ta sao? Hẳn ngươi cho rằng, ngươi gặp được Hạ Hầu Tông kia, thì có dũng khí chiến một trận?
Ngữ khí của Ngô Du cũng không vui:
- Dù ta không có dũng khí chiến một trận, coi như mình muốn làm người nhu nhược, cũng tuyệt đối sẽ không đi khích lệ người khác như mình. Mỗi người, đều có lựa chọn của mình.
Lúc này, Giang Trần khoan thai cười cười:
- Tốt rồi, tất cả mọi người là người một nhà, không cần tranh chấp. Hạ Hầu Tông mua danh chuộc tiếng nhiều năm như vậy, cũng nên có người đi kéo mặt nạ của hắn xuống.
Nói xong, Giang Trần không nói gì nữa, sải bước đi đến lôi đài.
Một trận chiến này, có thể nói là từ lúc Giang Trần tiến vào Vĩnh Hằng Thần Quốc đến nay, một trận chiến mấu chốt nhất, cũng là trận chiến mấu chốt nhất từ khi Giang Trần tiến vào Vạn Uyên đảo đến nay.
Thắng, Giang Trần không biết sẽ là kết quả như thế nào.
Nhưng nếu thua, kết quả nhất định sẽ rất không xong, rất không xong.
Đương nhiên, Giang Trần không cảm thấy mình sẽ thất bại.
Lúc này đây, Giang Trần không có thi triển bất luận thân pháp gì, mà đi bộ lên lôi đài, từng cái bậc thang, đều đi rất chăm chú, phảng phất như đang đếm bậc.
Nhìn về phía trên, loại bước chân này, tựa như đi tới pháp trường không có gì khác nhau.
Ngay cả những người đối với Giang Trần còn có chờ mong, chứng kiến Trần lên lôi đài như thế, cũng âm thầm lắc đầu, tư thế lên lôi đài kia, yếu thế như thế, cũng đã nói rõ hết thảy vấn đề.
Đây không phải chưa chiến mà trước e sợ, kéo dài thời gian sao?
Danh Sách Chương: