Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lẽ, thằng này thật sự là to gan lớn mật?

- Khuông Dung, ngươi đây là thay ta tìm lý do giết ngươi sao?

Ngữ khí của Giang Trần âm hàn.

Khuông Dung giật mình một cái, vội vàng nháy mắt nói:

- Không không không, các hạ, ngươi đến cùng nghĩ như thế nào. Ngươi cứ việc nói ra, chỉ cần ngươi dùng được Khuông Dung ta, tùy ngươi mở miệng!

- Ta muốn ly khai Đông Diên đảo.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.

- Nếu như ngươi có thể tìm được một phương pháp phù hợp, ta không ngại tha cho ngươi một mạng.

- Ly khai Đông Diên đảo?

Khuông Dung vui mừng quá đỗi.

- Cái này còn không đơn giản? Chỉ cần ngươi ngụy trang thành tùy tùng của ta, đến lúc đó có thể dễ dàng ly khai. Tuy lần này chúng ta vào nội dung chủ yếu là săn giết, nhưng nếu như ta nói nhìn trúng tiềm lực của ngươi, muốn thu cho mình dùng, cũng không phải không thể nào.

Đề nghị này, đích thật là để cho Giang Trần tim đập thình thịch.

Bất quá, đề nghị xinh đẹp kia, bị Giang Trần suy tư một phen, lại quyết đoán cự tuyệt. Đề nghị này thoạt nhìn rất hay, nhưng có một điểm trí mạng, là một khi làm như vậy, vận mệnh của mình liền không tự chủ được, sẽ triệt để nắm giữ ở trong tay người khác.

Nếu như Khuông Dung này hơi chút lộ ra chút sơ hở, cho ra một chút ám chỉ, thì xong hết. Đến lúc đó, mình thành thịt mỡ bên miệng bát đại thế gia, coi như là Giang Trần, cũng không có tự tin, có thể ở trước mặt một đống Thiên Vị lục trọng đào thoát.


Hơn nữa, chính như thằng này nói, mặc dù Đông Diên đảo lớn, nhưng lại không thể ly khai. Đến lúc đó người ta muốn bắt rùa trong hũ, dễ như trở bàn tay.

Mình lại có thể chạy, cuối cùng Đông Diên đảo chỉ như vậy. Không ra Đông Diên đảo, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay đối phương.

Giang Trần đối với cái này nhận thức rất sâu, hắn cảm thấy, vô luận như thế nào, vận mệnh nhất định phải nắm giữ ở trong tay mình. Dù bốc lên phong hiểm, đó cũng là đáng giá.

Nếu như dựa theo thuyết pháp của đối phương, nhìn về phía trên tựa hồ ít phong hiểm, nhưng nhân tố không xác định lại rất nhiều. Chỉ cần một khâu phạm sai lầm, chẳng khác nào vận mệnh của hắn hoàn toàn không nắm giữ ở trong tay mình.

Mua bán như vậy, Giang Trần sẽkhông làm.

Khuông Dung thấy Giang Trần mới đầu có chút động tâm, nhưng lập tức liền không có tỏ vẻ, biết rõ mình du thuyết thất bại, cũng có chút ít nóng nảy.

- Các hạ, nếu như ngươi cảm thấy đề nghị này của ta không được, ngươi có ý kiến gì, chúng ta cũng có thể thương lượng. Nếu như chỉ là muốn rời Đông Diên đảo, Khuông mỗ nhất định có rất nhiều biện pháp.

Giang Trần tin tưởng hắn có biện pháp, nhưng Giang Trần không tin hắn làm người. Dù thề độc, Khuông Dung không tìm hắn phiền toái, nhưng chỉ cần Khuông Dung hơi ám chỉ, để cho người nhìn ra sơ hở, Giang Trần hắn liền chết không có chỗ chôn.

Giang Trần âm thầm lấy lại bình tĩnh, tự nói với mình:

- Ta đã sớm định tốt kế hoạch, Khuông Dung này chỉ là một nhân tố ngoài ý muốn. Ta bắt Khuông Dung, chỉ vì thu tư liệu, mà không phải nghe hắn du thuyết. Ta phải thủ vững bản tâm mới đúng.

Ý niệm trong đầu Giang Trần lại hiểu rõ lần nữa.

- Khuông Dung, ngươi nói nhảm, ta đều không thích nghe. Ngươi tốt nhất phối hợp, đem mỗi người đi vào nơi này, lẫn nhau quan hệ trong đó, còn có quan hệ của bát đại thế gia, đều thanh thanh sở sở nói ra. Nói tốt, có lẽ ta có thể cân nhắc không giết ngươi.

Giang Trần rốt cục kiên định bản tâm, không hề đi nghĩ ngợi lung tung những thứ khác.

Nếu như đã quyết định cải trang Tuyên Nhuệ ly khai, tạm thời sửa đổi kế hoạch, đó là đại kị.

Khuông Dung nghe Giang Trần nói như vậy, biết rõ mình cổ động đã thất bại. Người trước mắt này, quả thực là dầu muối không tiến, rất khó đối phó.

Trong lúc nhất thời, Khuông Dung cũng phiền muộn không thôi.

- Ta đã nhìn ra, ngươi chẳng qua là muốn từ trong miệng ta moi lấy tình báo. Chờ giá trị lợi dụng của ta biến mất, ngươi vẫn sẽ giết ta.

Ngữ khí của Khuông Dung lộ vẻ sầu thảm:

- Đã như vậy, nói cũng chết, không nói cũng chết, sớm muộn gì đều chết, ta cần gì phải phối hợp ngươi?

Khuông Dung giác ngộ.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Nói như vậy, ngươi cũng không muốn quý trọng cơ hội này?

Khuông Dung chán nản lắc đầu:


- Không cần phải nói nữa, ngươi động thủ đi. Ngươi giết càng nhiều, nghiệp chướng càng sâu, cao tầng của bát đại thế gia càng có khả năng cảnh giác. Ngươi muốn chạy trốn ra Đông Diên đảo, nằm mơ a.

Khuông Dung biết rõ hẳn phải chết, cũng dứt khoát không phối hợp rồi.

Giang Trần cũng không uể oải, bỗng nhiên ánh mắt ung dung, nhìn qua tiền phương:

- Tốt rồi, đồng bạn của ngươi cũng chạy tới. Vừa vặn, ta dẫn bọn hắn đến làm bạn với ngươi.

Biểu lộ của Khuông Dung ngưng tụ:

- Ngươi... nếu như ngươi giết bọn chúng, cuộc đời này, ngươi tất trở thành tử địch của Đa Văn Thần Quốc Khuông gia.

- Như thế nào? Hai cái kia cũng là tộc nhân của ngươi?

Giang Trần tùy ý cười cười.

- Vậy thì rất tốt, ta tiễn đưa đồng tộc các ngươi lên đường, Hoàng Tuyền chi lộ, cũng không cô đơn a!

Trong mắt Khuông Dung, rốt cục toát ra một tia sợ hãi rồi. Lần này, nếu như ba người của Khuông gia đều chết ở Đông Diên đảo, vậy mặt mũi của Khuông gia bọn họ, liền mất hết. Chỉ sợ địa vị của Khuông gia ở trong bát đại thế gia, cũng bị dao động.

Loại sự tình này, chỉ suy nghĩ, toàn thân Khuông Dung liền sởn hết cả gai ốc.

Chỉ là hiện tại hắn bị chế trụ, căn bản không thể động đậy. Yết hầu ngược lại là có thể gầm, nhưng mà Giang Trần bày cách âm tráo, căn bản xuyên thấu không ra.

- Các hạ, buông tha bọn hắn, ngươi muốn ta nói cái gì, ta liền nói cái đó.

Khuông Dung khuất phục rồi.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Hiện tại đã chậm. Nếu như ta thả bọn hắn, khoản sổ sách này, cuối cùng nhất sẽ tính toán đến trên đầu Tuyên Nhuệ ta.


Nếu như Khuông Dung này mất tích trên đường đuổi giết “Tuyên Nhuệ”, cuối cùng nhất Giang Trần hắn lại cải trang thành Tuyên Nhuệ đi ra ngoài, Khuông gia tất sẽ tìm Tuyên Nhuệ, tìm hắn hưng sư vấn tội.

Loại sự tình này, Giang Trần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra.

Ngạn ngữ nói, trảm thảo phải trừ tận gốc.

Việc này, hai người khác cũng biết Khuông Dung là đuổi giết “Tuyên Nhuệ”, như vậy, nếu như thả hai người kia ly khai, chẳng khác gì là thả hai tai hoạ ngầm trở về.

Loại sự tình này, Giang Trần tuyệt đối không cho phép phát sinh.

Giang Trần không chút khách khí, triệu hồi ra hai Mê Thần Khôi Ngẫu, đều là cấp độ Thiên Vị, phục kích hai gã thiên tài Khuông gia.

Hai thiên tài kia, lần này ở trong hoạt động săn giết, đều là đồng đội của Khuông Dung, cũng là tiểu đệ của Khuông Dung, nghe Khuông Dung chỉ huy. Trên thực lực, tự nhiên là không bằng Khuông Dung.

Hai Mê Thần Khôi Ngẫu ra tay, nhẹ nhõm liền bắt sống hai người.

Bởi như vậy, ba thiên tài Khuông gia, đều trở thành tù nhân. Lẫn nhau tầm đó mắt to trừng đôi mắt nhỏ, mỗi một cái đều hoảng sợ không thôi.

- Khuông Dung, ngươi trước câm miệng a.

Giang Trần trực tiếp đánh ngất xỉu Khuông Dung, đạm mạc nhìn qua hai người khác.

- Các ngươi cảm thấy, hiện tại ta muốn giết các ngươi, có khó khăn không?

Hai người kia vội vàng lắc đầu, đều rất thức thời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK