Mấu chốt nhất chính là, hắn chỉ là một đan sư từ bên ngoài tới, nếu như biểu hiện quá chói mắt, chỉ sợ từng phút từng giây đều bị người ta nhìn chằm chằm vào, quá nhiều cừu hận a.
Trong lòng Giang Trần khẽ động, ánh mắt dừng lại trên người Cơ Tam công tử.
Đúng vậy, đã có sẵn người tình nguyện giúp, tại sao lại không dùng cơ chứ?
Hắn lập tức truyền âm nói:
- Cơ Tam công tử, Thâu Thiên Đỉnh này ta nhất định phải có. Cho nên mượn tên tuổi công tử thu dùm ta một chút, linh thạch tổn hao ta sẽ trả đủ cho ngươi. Vạn Thọ đan thượng phẩm vẫn giữ giá như trước, không thay đổi.
Để cho Cơ Tam công tử hỗ trợ tranh đoạt, như vậy cũng không tới mức bạo lộ tài lực của hắn. Không đến mức chọc tới quá nhiều cừu hận, suy nghĩ chợt thoáng hiện lên của Giang Trần lại là một lựa chọn tốt.
Hơn nữa khiến cho Giang Trần thật không ngờ là, vốn Cơ Tam công tử còn chút bán tín bán nghi, giờ phút này nghe yêu cầu của Giang Trần như vậy, thoáng cái hắn đã tin toàn bộ.
Nếu không phải có Vạn Thọ đan thực sự, một Đan Vương khách khanh của Vi gia cũng không dám tới sai bảo hắn.
Trong lúc nhất thời khí phách quần là áo lượt của Cơ Tam công tử phát huy toàn bộ, lớn tiếng nói:
- Tâm tình của ta hôm nay tốt, đỉnh kia Cơ mỗ muốn, năm ngàn vạn. Ai đoạt cùng ta, lão tử sẽ theo hắn tới cùng.
Không nói Cơ Tam công tử đột nhiên ra trận phá bĩnh không ít người.
Vừa rồi Cơ Tam công tử và Ti Khấu Nam ra giá, khí thế kia tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai cũng không muốn dây vào một ôn thần như vậy. Vạn nhất Cơ Tam công tử này giận dữ, giá cả điên cuồng kéo lên, cuối cùng lại rơi xuống đầu mình, chẳng phải sẽ trở thành kẻ coi tiền như rác giống như Ti Khấu Nam hay sao?
Trong lúc nhất thời những người ra giá trước đó đều ỉu xìu. Một mặt Bàn Long đại phiệt bọn họ không đắc tội nổi, một mặt khác, vết xe đổ của Ti Khấu Nam còn đó, cũng khiến cho trong lòng mọi người sợ hãi.
Bên trong đấu giá hội thoáng cái lặng ngắt như tờ, hai người còn lại muốn mở miệng lên giá, thế nhưng lúc này cũng do dự.
Hiển nhiên, tình cảnh tranh giá của Ti Khấu Nam và Cơ Tam công tử còn đó, đã lưu lại bóng mờ trong lòng mọi người.
Không thể không nói, Cơ Tam công tử trước đó lật ngược thế cờ, làm Vương Đằng mất mặt, cảnh này khiến cho trong lòng rất nhiều đệ tử đại phiệt còn sợ hãi. Cho nên hắn vừa mới ra mặt tăng giá, bầu không khí nóng bỏng thoáng cái hạ thấp xuống.
Mà Vương Đằng bên kia tuy rằng muốn phân cao thấp với Cơ Tam công tử, thế nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bọn họ cũng lo lắng sẽ một lần nữa bị Cơ Tam công tử chơi xỏ.
Quan trọng nhất chính là, linh thạch bọn họ mang theo hôm nay đã trở thành vật thế thân trong trò khôi hài Vạn Thọ đan, căn bản không có khả năng xuất ra hơn ngàn vạn cạnh tranh Thâu Thiên đỉnh này nữa.
Cơ Tam công tử ra mặt, đệ tử hai đại phiệt kia tính báo giá thăm dò một hai lần, thế nhưng đều bị Cơ Tam công tử dùng tư thế giống như muốn ăn thịt người ngăn chặn lại.
Cuối cùng Cơ Tam công tử dùng cái giá năm ngàn sáu trăm vạn, đem Thâu Thiên đỉnh này thành công thu tới tay.
Mặc dù thiếu chủ Liên Sơn trai đối với cái giá này cũng không đặc biệt thỏa mãn, thế nhưng mà đã tới mục tiêu định trước. Mấu chốt nhất là, bị Cơ Tam công tử cướp lấy, hắn cũng không có cách nào trách cứ Cơ Tam công tử.
Dù sao Vạn Thọ đan lúc trước không có Cơ Tam công tử đấu giá, căn bản không thể nào kéo lên tới cái giá cao như vậy.
Nhìn thấy Cơ Tam công tử thu được Thâu Thiên đỉnh, trong lòng Giang Trần cũng thở dài một hơi.
Hắn muốn dừng chân ở Lưu Ly vương thành đương nhiên phải cải thiện một chút phương diện. Đan đỉnh chính là một trong những phương diện cần phải cải thiện.
Tuy rằng cái giá năm ngàn sáu trăm vạn có hơi cao một chút, thế nhưng dùng tài lực hiện tại của Giang Trần, cũng không phải có áp lực rất lớn.
Hơn nữa Thâu Thiên đỉnh này tới tay, giá trị sau này nó phát huy tuyệt đối sẽ gấp trăm lần cái giá này, thậm chí ngay cả nghìn lần cũng có thể.
Sau khi thu được Thâu Thiên đỉnh, đồ vật đấu giá thứ sáu lại là một trận bạn thượng cổ. Trận bàn này vừa mới xuất hiện đã khiến cho mọi người điên cuồng tranh nhau
Tuy rằng loại trận bàn rất tốt, thế nhưng Giang Trần lại thờ ơ. Nếu nói tới trận bàn, hắn ở cấm địa Đan Tiêu cổ phái cũng đã có được mấy cái.
Trận bàn đấu giá này phẩm chất không sai biệt lắm với trận bàn Tiểu Vô tương trận, đối với Giang Trần mà nói, cũng là một cái gân gà, có cũng được mà không có cũng không sao.
Dù sao trên người Giang Trần còn có đan tiêu trận bàn cao quý nhất, có thể mô phỏng ra mười loại trận pháp cường đại nhất của Đan Tiêu cổ phái. Cho tới bây giờ Giang Trần mới chỉ miễn cưỡng dùng qua một lần, hơn nữa mới chỉ mô phỏng ra một hai phần mười uy lực, dù vậy cũng đã có uy lực kinh người.
Nhưng mà đối với những người khác mà nói, trận bàn này lại không thể nghi ngờ chính là một kiện trọng bảo. Rất nhanh giá cả đã vot tới sáu bảy ngàn vạn. Cuối cùng lại bị một đệ tử đại phiệt nào đó dùng cái giá tám ngàn vạn thu lấy.
Loại trận bàn như thế này, ưu thế lớn nhất là có thể lập tức bày trận, không cần giống như trận pháp bình thường cần dùng trận kỳ, cần dựng trận cơ.
Nói trắng ra là trận pháp thuấn phát, tiết kiệm thời gian. Trong lúc mấu chốt mặc dù không thể giết địch, thế nhưng kéo dài thời gian được một chút có đôi khi cũng tương đương với việc cứu lại một cái mạng cho mình.
Dù sao đột nhiên xuất hiện một cái trận pháp, cho dù cường giả mạnh mẽ tới đâu thì cũng phải kinh ngạc.
Mà chiến đấu tới thời khắc mấu chốt, kinh ngạc trong chốc lát cũng đã đủ để cứu mạng.
Sau trận bàn thượng cổ này lại xuất hiện hai vật phẩm đấu giá, đều là thứ mà Giang Trần không có chút hứng thú gì. Đấu giá hội sắp chấm dứt, hiển nhiên cũng không có thứ gì mà Giang Trần chờ mong.
Chỉ là khi thiếu chủ Liên Sơn trai nói ra vật đấu giá thứ chín, trong lòng Giang Trần lại chấn động.
- Vật đấu giá thứ chín, một đầu Kim Quan Vân Hạc.
Kim Quan Vân Hạc?
Giang Trần nghe thấy bốn chữ này, nhịn không được nhìn về phía Cơ Tam công tử. Đây mới là thứ mà có lẽ Cơ Tam công tử nên liều cái mạng mình thu về.
Giang Trần tuyệt đối không ngờ tới, vậy mà lại có chuyện trùng hợp như vậy. Lúc trước khi hắn luyện chế Vạn Thọ đan còn từng nghĩ qua Tùng Hạc đan.
Thế nhưng không ngờ tới, đấu giá hội này dĩ nhiên lại xuất hiện loại linh thú như Kim Quan Vân Hạc.
Kim Quan Vân Hạc này không tính là có đẳng cấp quá cao, sức chiến đấu cũng bình thường. Thế nhưng lại vô cùng hi hữu. Nó thuộc về một loại Vân Hạc, nhưng mà loại có Kim Quan lại cực kỳ hi hữu.
Kim Quan vân hạc, toàn thân là bảo vật. Từng có thổ hào dùng cánh của Kim Quan Vân Hạc luyện chế ra một kiện pháp bảo. Thủy hỏa bất xâm, bất luận một công kích thuộc tính kim nào cũng phải giảm đi một nửa, vô cùng trân quý.
Danh Sách Chương: