Thần điểu Chu Tước đột nhiên thét dài một tiếng, dùng cổ thú ngữ quáT:
- Yêu linh nơi này chớ có trêu vào bản linh, nếu không bản linh không ngại đại khai sát giới. Uy nghiêm của thần thú thượng cổ ta không cho phép loại hung linh man hoang các ngươi khiêu khích.
Thần điểu Chu Tước bắt đầu lên tiếng cảnh cáo.
Ào ào.
Lúc đó, ở hải vực cách đó mấy trăm mét đột nhiên giống như có thứ gì đó vùng vẫy, đột nhiên bắn ra, tạo thành một cơn sóng gió ngập trời.
Trong lúc nhất thời, nước biển tạo thành một cột nước cao mấy trăm trượng, lan ra tạo thành một màn nước khôn cùng, chắn ngang ở phía trước.
Mà màn nước kia càng ngày càng cao, giống như lực hút của nơi này đã bị phá hỏng, nước biển từ dưới đổi chiều chảy lên trên, càng lên càng cao.
Mấy trăm trượng, hơn ngàn trượng, hai ngàn trượng, ba ngàn trượng.
Thần điểu Chu Tước xoay quanh hư không, gắt gao nhìn chằm vào màn nước hùng vĩ, bàng bạc này, tiếp tục thét dài, cảnh cáo đối thủ.
Giang Trần truyefn thức nói:
- Tiền bối, đối phương hẳn cũng là một đầu hung thú thượng cổ. Chiếm nơi này đã vô số năm. Ta thấy hình thể của nó vô cùng khổng lồ, hẳn là loại hung linh giống cá cực lớn. Hình thể của nó quá ba trăm trượng, hơn nữa còn đang không ngừng dài ra.
Thiên Mục thần đồng của Giang Trần nhìn ra xa xa, nhìn thấy bên trong màn nước bên kia có một đầu yêu linh đang gây sóng gió.
Hơn nữa khí thế bàng bạc, rất hiển nhiên thực lực đối phương tuyệt đối không thấp.
Thần điểu Chu Tước hừ lạnh một tiếng:
- Nếu như ta ở thời kỳ đỉnh phong, tiểu yêu tinh bực này bản linh lập tức miểu sát. Há có thể để cho nó giương oai trước mặt bản linh?
Đây cũng không phải là khoác lác, Giang Trần cũng tin chắc rằng Chu Tước có bổn sự này. Dù sao sức chiến đấu bán thần của nó tuyệt đối vượt quá hung linh dưới đáy biển này.
Đầu hung linh này lớn, thực lực cũng mạnh. Nhưng muốn nói so với thần điểu Chu Tước ở trạng thái đỉnh phong, chênh lệch cực lớn.
Giang Trần cũng lấy ra Thánh Long cung, sẵn sàng đón địch.
Loại sinh linh khổng lồ này muốn giết nó tuyệt đối không thể dựa vào công kích vật lý bình thường. công kích vật lý nếu như không thể nào tập trung vào chỗ hiểm của nó, đối với loại sinh linh này mà nói, đó chính là gãi ngứa, không có cách nào hình thành uy hiếp trí mạng.
DÙng uy lực của Thánh Long cung, nếu như có thể bắn trúng chỗ hiểm của đối phương. Cho dù không có cách nào làm được chuyện một kích mất mạng. Cũng tuyệt đối có thể khiến cho đối phương bị trọng thương.
Như vậy cũng có thể chia sẻ áp lực cho thần điểu chu Tước, mau chóng giải quyết chiến đấu.
Dù sao đây là vùng hải vực lạ lẫm, địa bàn lạ lẫm, coi như là chiến đấu cũng cần tốc chiến tốc thắng, trì hoãn càng lâu, nguy hiểm càng lớn.
Có trời mới biết lúc chiến đấu có thể có hung linh hung tàn hơn chạy tới hay không.
Giang Trần không nói một lời, giống như nhập định. Trong lúc đó Giang Trần từ sau lưng thần điểu Chu Tước nhảy dựng lên, đồng thời truyền thức nói:
- Chu Tước tiền bối, chúng ta phối hợp công kích.
Thần điểu Chu Tước ngạo nghễ nói:
- Không cần, ta đi giáo huấn yêu nghiệt này.
Thần điểu thượng cổ, cuối cùng vẫn có ngạo khí của thần điểu thượng cổ, mặc dù hiện tại không có bằng thời kỳ đỉnh phong. Nhưng mà nó cũng không coi hung linh khổng lồ dưới đáy hải vực này là đối thủ cùng cấp bậc.
Thần điểu Chu Tước ngạo khí rít gào một tiếng, pháp thân nhanh chóng bành trướng, trong chốc lát, phát thân bành trướng không chỉ mười lần, hai cánh giương cao lên. Từng đạo phong mang hỏa diễm bắn ra.
Hai cánh thần điểu Chu Tước giờ phút này tựa như hai thanh đại đao khổng lồ, sắc bén, cuồn cuộn huy vũ.
hình thành hai đạo phong mang sắc bén, mạnh mẽ cắt nát hư không, ầm ầm chém vào trên màn nước cao kia.
Oanh.
Phong mang dùng tốc độ như thiểm điện biến mất trong màn nước kia.
Sau một khắc, màn nước xuất hiện vết rách.
Oanh.
Trong khoảnh khắc cả màn nước cao ngất ầm ầm sụp đổ.
màn nước này rơi xuống, đầu cự thú dữ tợn kia cũng lộ ra nguyên hình. Thân thể khổng lồ, vắt ngang ở vùng hải vực phía rước, giống như là một dải đá ngầm lớn, vắt ngang hải vực.
Cái đầu to lớn, cái miệng đỏ bừng mở ra, phát ra tiếng rít gào. Thanh âm chấn động mây xanh, khiến cho cả hải vực bốn phía run rẩy.
Đừng nhìn đầu quái vật này thân thể cực lớn, nhưng trong hải vực, mượn nhờ tốc độ của nước và quy luật vận động, tốc độ di chuyển của quái vật này cực nhanh.
Một khắc trước cái đuôi đang đong đưa, một khắc sau cái miệng cực lớn giống như bồn máu kia đột nhiên bắn về phía trước, cắn về phía thần điểu Chu Tước.
- Nực cười.
Thần điểu Chu Tước tự nhiên sẽ không bị loại công kích thô thiển này hù. Pháp thân nhoáng lên một cái, cánh chim lần nữa vung vẩy, từng đạo hỏa diễm giống như đao mang đón cái miệng lớn đỏ lòm của đầu quái vật kia, đột nhiên chém tới.
Đầu quái vật kia khẽ lệch đi, cúi xuống một cái, khu vực cái trán nó xuất hiện một đạo quang mang khó hiểu, giống như đột nhiên sinh ra một đạo phòng ngự, khiến cho mấy đạo hỏa diễm giống như đao mang chém tới vừa vặn chém vào khu vực trán của nó.
Một tiếng trầm đục vang lên.
Công kích của hỏa diễm không ngờ lại bị cái trán của đầu quái vật này mạnh mẽ đỡ được. Đáng sợ nhất chính là, trên khu vực cái trán của đầu cquasi vật kia xuất hiện từng đạo gợn sóng kỳ quái, rõ ràng không có chém được huyết nhục của nó chứ đừng nói là làm trọng thương nó.
Cảnh này khiến cho thần điểu Chu Tước có chút kinh ngạc, cho dù là thần điểu Chu Tước bây giờ không có ở thời kỳ đỉnh phong, nhưng mà nó cũng có tự tin tiêu diệt đầu quái vật này.
Thế nhưng mà vừa rồi lại khiến cho nó sinh ra nhận thức khác với đầu quái vật này.
Trên trán đầu quái vật kia không ngờ lại có phòng ngự cổ quái, không ngờ lại có thể ngăn cản công kích cấp bậc này của nó.
Giang Trần ở trong hư không nhìn thấy một màn như vậy cũng giật mình không thôi. Trong mắt hắn, công kích của thần điểu Chu Tước cho dù là cường giả Trung Thiên vị cũng không dám cứng chọi cứng.
Không ngờ tới đầu quái vật cực lớn này chẳng những cứng chọi cứng, lại không có chút tổn thương nào, chuyện này quả thực khiến cho Giang Trần cảm thấy khó tin.
- Chu Tước tiền bối, quái vật kia trên trán có chỗ cổ quái. Tránh đánh chính diện, lợi dụng tốc độ, lợi túc ưu thế cơ động công kích bộ vị khác của nó.
Giang Trần truyền thức nhắc nhở.
Kỳ thực không cần Giang Trần nhắc nhở, thần điểu Chu Tước cũng biết nên làm thế nào.
Nó biết rõ nếu như là nó lúc còn đỉnh phong, dù trên trán đầu quái vật này có phòng ngự cổ quái, nó vẫn nắm chắc chém giết đối phương.
Nhưng mà thần điểu Chu Tước vẫn quyết định, dùng trí chứ không dùng mạnh mẽ.
Tốc độ của thần điểu Chu Tước tự nhiên còn nhanh hơn đầu quái vật kia. Hơn nữa pháp thân cũng càng thêm linh hoạt.
Tuy rằng đầu quái vật kia không ngừng nhấc lên sóng to gió lớn, bắn lên trên không trung, ý đồ quấy nhiễu thần điểu Chu Tước, nhưng mà lại phương thức này hiển nhiên tác dụng không lớn.
Vài lần công kích, quanh thân đầu quái vật kia đã bị thần điểu Chu Tước liên tục đánh trúng.
Danh Sách Chương: