- Các ngươi rơi vào trong tay ta, có phải nên nghe ta nói hay không?
Giang Trần dù bận vẫn ung dung hỏi.
- Dạ dạ, ngươi muốn biết cái gì? Cứ việc hỏi, cứ việc hỏi.
- Đúng vậy, các ngươi so với Khuông Dung thức thời hơn nhiều. Như vậy, các ngươi từng bước từng bước đến đây đi. Ta hỏi một câu, các ngươi đáp một câu, từng nhóm đến. Nhớ kỹ, đừng có đùa bịp bợm, nếu như các ngươi trả lời không giống, hơi có sai lầm, thì đừng trách ta trở mặt.
Loại cách ly thẩm vấn này, kỳ thật cũng không hiếm thấy. Bất quá dùng ở loại trường hợp này, hiển nhiên là rất thích hợp.
Quả nhiên, hai người kia bị Giang Trần lừa gạt, đều thành thành thật thật khai hết.
Mặc kệ Giang Trần hỏi cái gì, bọn hắn đều thành thành thật thật trả lời.
Giang Trần cũng sợ bọn họ thông cung, cho nên tách bọn chúng ra thẩm vấn. Vì vậy hai người này rất trung thực, nội dung trả lời đều không sai biệt lắm.
Bởi như vậy, Giang Trần muốn biết, tất cả tư liệu về bát đại thế gia lần này, trên cơ bản đều mò được thanh thanh sở sở.
Sau đó Giang Trần lại xác định một sự kiện. Tuy đều là thiên tài của bát đại thế gia, nhưng để phân biệt lẫn nhau, mỗi một nhà khoác áo choàng đều dùng màu sắc đến phân chia.
Mỗi một loại nhan sắc, đại biểu một gia tộc.
Về phần thiên tài trong gia tộc, thì không có bất kỳ khác nhau.
Đạt được tất cả chi tiết, tâm tình của Giang Trần cũng dễ dàng rất nhiều. Về phần mấy gia hỏa này, tự nhiên là không thể lưu.
Giang Trần không chút khách khí, quét sạch gia sản trên người bọn họ, sau đó tiến hành hủy thi diệt tích.
Giang Trần vốn ý định tìm một cái trong ba người này cải trang, bất quá ngẫm lại liền thôi, bởi vì thủ đoạn của ba người này, hắn trên cơ bản là chưa thấy qua.
Hiện tại thời gian cấp bách, cũng không kịp đi lĩnh hội.
Cho nên, Giang Trần vẫn quyết định, dựa theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục cải trang Tuyên Nhuệ.
Ba người này, chỉ cho là một hồi ngoài ý muốn.
Bởi vì ba gia hỏa Khuông Dung náo loạn, thời gian của Giang Trần vốn rất gấp, trở nên càng thêm gấp. Trong kế hoạch của hắn phải đạt được một áo choàng màu xám, đến bây giờ còn không có thấy.
Thời gian còn thừa không nhiều lắm.
- Phải ở trong thời gian quy định, tìm được một áo choàng màu xám.
Giang Trần quyết tâm không thay đổi.
Mấy ngày nay chạy bốn phía, lại thủy chung không có tìm được đệ tử Tuyên gia.
- Ba thiên tài của Tuyên gia, Tuyên Nhuệ kia xếp hàng thứ nhất. Còn lại hai cái, thiên phú đều không bằng Tuyên Nhuệ. Nếu ở trong Hắc Yểm sơn mạch này, thiên tài của bát đại thế gia có thể chém giết nhau, vậy hai người khác của Tuyên gia, cũng sẽ gặp nguy hiểm hay không?
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Giang Trần càng có chút gấp gáp.
Theo thời gian trôi qua, nếu như thiên tài của bát đại thế gia cũng tồn tại chém giết, như vậy mấy ngày cuối cùng này, nhất định là giờ cao điểm giết chóc.
Bất quá, căn cứ Giang Trần khảo vấn, thiên tài của bát đại thế gia tầm đó, tựa hồ có ước định, không cho phép chém giết lẫn nhau a.
- Hi vọng hai người này không có chuyện.
Giang Trần quyết định, không hề chạy trốn bốn phía, mà thủ vững một hai cứ điểm. Dùng phương thức ôm cây đợi thỏ, so sánh thỏa đáng hơn.
Công phu không phụ lòng người, ngay thời điểm chỉ còn một ngày, Giang Trần rốt cuộc thấy được tên áo choàng màu xám thứ hai.
Người này ở trên khí thế, so với Tuyên Nhuệ thì kém sắc nửa trù.
Lúc Giang Trần nhìn thấy hắn, người này đang đuổi giết một thí luyện giả. Giang Trần xa xa chứng kiến cuộc truy đuổi chiến kia, cũng hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
Mười mấy ngày đi qua, hắn cho rằng thí luyện giả của Đông Diên đảo, có lẽ đã vẫn lạc không sai biệt lắm. Bọn thợ săn đến từ Đa Văn Thần Quốc này, đối với thí luyện giả của Đông Diên đảo mà nói, thực lực mạnh hơn quá nhiều. Quan trọng nhất là, những thiên tài của bát đại thế gia này, thực lực càng toàn diện, có càng nhiều át chủ bài, cho nên ở thời điểm săn giết, có rất nhiều ưu thế.
Nếu như không phải ưu thế của Giang Trần càng rõ ràng, những ngày này chỉ sợ hắn cũng trôi qua không yên bình.
Giang Trần nhìn đuổi giết chiến kia, ngược lại sinh ra một ít hứng thú.
Tu sĩ bị đệ tử Tuyên gia đuổi giết, Giang Trần rõ ràng nhận thức. Là trận chung kết cuối cùng ở Tội Nghiệt Chi Thành, cùng Giang Trần hoàn thành áp trục đại chiến… Tô Hồng.
Thiên phú cùng thực lực của Tô Hồng, lúc ấy ngay cả Giang Trần cũng rất bội phục. Chỉ có điều, hiện tại xem ra, tiềm lực của Tô Hồng, còn không chỉ như thế.
Tuy bị đệ tử Tuyên gia đuổi giết có chút chật vật, nhưng nhìn ra được, Tô Hồng không có lâm vào kết cục hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đệ tử Tuyên gia với tư cách người thợ săn, mặc dù có chút ưu thế, nhưng mà ưu thế tuyệt không phải tính áp đảo.
Như thế lại để cho Giang Trần có chút thú vị.
Hai người kia truy đuổi săn giết, Giang Trần thì theo ở phía sau. Hoàn toàn là tư thế bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
- Hiện tại ta săn giết đệ tử Tuyên gia, nếu Tô Hồng thoát đi, có lẽ ta có nguy hiểm bạo lộ. Nhưng nếu chờ đệ tử Tuyên gia săn giết được Tô Hồng lại ra tay, không biết lúc nào mới có thể hoàn thành. Thời gian thí luyện sắp chấm dứt. Xem điệu bộ này, đến lúc kết thúc, đệ tử Tuyên gia kia, cũng chưa chắc có thể thành công. Chẳng lẽ, ta phải trợ giúp hắn một tay?
Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, cũng không có biến thành hành động.
Đây là nguyên tắc làm người của Giang Trần. Tuyệt không chủ động hại ai.
Tô Hồng ở Tội Nghiệt Chi Thành, cùng hắn từng có chút duyên phận, lẫn nhau coi như là tỉnh táo tương tích.
Tô Hồng cũng không có bởi vì thất bại, liền hận Giang Trần thấu xương, trái lại có khí độ nguyện đánh bạc chịu thua.
Cho nên Giang Trần đối với Tô Hồng, ấn tượng cũng không xấu.
Dù lúc này không ra tay giúp đỡ, cũng tuyệt đối không bỏ đá xuống giếng.
Cho nên, Giang Trần quyết định, tiếp tục ngồi đợi thời cơ. Chờ đệ tử Tuyên gia săn giết thất bại, chủ động buông tha, mới sẽ ra tay.
Ba người, hình thành cục diện bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau.
Lại một ngày đi qua.
Nửa tháng thời gian, cũng đến ngày cuối cùng. Tiềm lực của Tô Hồng, ở trong truy đuổi chiến, thể hiện phi thường hoàn mỹ. Truyện Dị Giới
Tuyên gia đệ tử kia, cũng có chút ít hổn hển rồi. Ngay cả Giang Trần, đối với Tô Hồng biểu hiện ra tiềm lực, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tuy Tuyên gia đệ tử kia không mạnh mẽ bằng Tuyên Nhuệ, nhưng so với thí luyện giả của Đông Diên đảo, tuyệt đối là có ưu thế tính áp đảo.
Thế nhưng mà Tô Hồng kia, ở trong thí luyện giả của Đông Diên đảo, coi như là cấp bậc cao nhất. Mà bây giờ hắn ở trong tuyệt cảnh, biểu hiện ra tiềm lực cùng dục vọng muốn sống, càng vượt qua lẽ thường.
Ngay cả Giang Trần cũng thán phục không thôi.
- Tuyên gia đệ tử này, xem ra nhất định sẽ thất bại trong gang tấc rồi. Đáng tiếc, Tô Hồng tiềm lực như thế, lại sinh ở Đông Diên đảo, đáng tiếc, đáng tiếc.
Tuy Tuyên gia đệ tử này săn giết thất bại, nhưng mà cái này không có nghĩa là Tô Hồng có thể thoát đi. Dù sao, sau khi thí luyện kết thúc, có người sống sót, phương diện Đông Diên đảo cũng sẽ trảm thảo trừ căn.
Danh Sách Chương: