Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Trần cười cười, không có vội vã trả lời.

- Ngươi cười cái gì? Nhìn ngươi cười gian trá như vậy chỉ sợ sẽ không có thành ý. Thôi đi, nếu như ngươi phá, ngươi hủy đài của bổn tông, bổn tông cũng sẽ không để cho ngươi tham dự đại hội chư hầu Thần Vương như ý nguyện.

Giang Trần tiêu sái cười cười:

- Ta tham dự đại hội chư hầu Thần Vương, không có Sát Tinh tông ta cũng có biện pháp khác. Nhưng mà mưu đồ Xích Thủy thiên trì của ngươi, nếu như bị ta tố giác, ngươi sẽ không có cơ hội.

Giang Trần quả thực có biện pháp khác. Nếu như hắn nguyện ý, có thể trực tiếp tìm một ít Thần Vương yếu thế, tận lực nịnh bợ, đầu nhập vào đối phương, nói không chừng vẫn có cơ hội.

Chỉ là làm như vậy nguy hiểm tương đối lớn, hơn nữa dễ dàng tạo thành hoài nghi. Nói một cách tương đối, hàm lượng kỹ thuật tương đối thấp, hơn nữa tương đối ngốc nghếch khi lựa chọn cách này.

Nhưng mà đối với Hàn Sảng mà nói, quả thực khiến cho nàng có chút cố kỵ.

Nàng thừa nhận lời nói của đối phương có chút đạo lý, lại nói, chuyện này nàng còn ở thế hạ phong. Đối phương muốn đi tham dự đại hội chư hầu Thần Vương, quả thực còn có cách khác có thể đi.

Mà kế hoạch nàng muốn áp dụng, tuyệt đối không thể thiếu được Xích Thủy thiên trì. Hơn nữa Xích Thủy Thiên trì là điểm mấu chốt, không có điểm này, những thứ sau đó không thể nào nói tới được.

Trong lúc nhất thời cục diện có chút giằng co.

- Hàn tông chủ, ta có đề nghị, ngươi nghe một chút, có đồng ý với lời ta nói hay không.

Giang Trần bỗng nhiên mở miệng đánh tan bầu không khí trầm mặc.

- Ngươi nói xem.

Hàn Sảng hất tóc, nhìn qua Giang Trần.


- Ta là thành tâm thành ý muốn trợ giúp tông chủ, hơn nữa ta trợ giúp ngươi không có ý gì khác, chỉ hy vọng ngươi đừng có làm cho Thần Vương phủ phát giác, ảnh hưởng tới kế hoạch của ta. Cho nên ta trợ giúp ngươi không có tư tâm. Nhưng mà ngươi phải nói cho ta biết, ta làm thế nào mới có thể giúp được ngươi?

Giang Trần chậm rãi nói.

- Nói như vậy ta vẫn phải đem bí mật của mình nói ra sao? Nói một ngàn, quanh co một vạn, ngươi vẫn có ý này với bổn tông.

Giang Trần cười cười:

- Ta dùng danh nghĩa Chư thiên thề, mặc kệ mưu đồ ngươi là cái gì? Ta tuyệt đối sẽ không xâm phạm lợi ích của ngươi. Cũng sẽ bảo vệ bí mật của ngươi tới cùng. Nếu như vi phạm lời thề, Thiên đạo phán quyết sẽ lập tức báo ứng. Được chứ?

Lời thề Thiên đạo vô cùng có tác dụng.

Biểu lộ trên mặt Hàn Sảng kia thoáng cái thư thái đi rất nhiều. Nàng tỉ mỉ đánh giá Giang Trần, hiển nhiên trong lòng nàng cũng đang nghi hoặc.

Đối phương có thể vô tư trợ giúp nàng, thậm chí là lập lời thề độc.

Đối phương không ngừng tự mình chịu ủy khuất cũng trợ giúp nàng, điều đó nói rõ chỉ sợ mưu đồ của đối phương cũng không nhỏ.

Bằng không mà nói, đối phương sao lại liên tục ủy khuất bản thân mình như vậy?

Hàn Sảng nghĩ tới đây cũng cười nói:

- Tiểu Chân trưởng lão, bổn tọa đã đánh giá thấp quyết tâm của ngươi a. Ngươi từng bước nhường nhịn như vậy, cũng muốn giúp ta, điều đó đã nói rõ chuyện ngươi toan tính, chỉ sợ cũng không thua bổn tông a. Bổn tông suy đoán như vậy chỉ sợ cũng không sai chứ?

Giang Trần mặt không đổi sắc:

- Không có vấn đề, ngươi suy đoán rất đúng. Mưu đồ của ta đối với ta mà nói, cũng rất quan trọng.


- Vậy tại sao chúng ta không dứt khoát công bằng một chút, đều nói kế hoạch của chúng ta ra. Nói không chừng chúng ta còn có thể tìm một biện pháp giải quyết hoàn mỹ a.

Hàn Sảng lúc này lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nàng biết rõ đối phương không có ác ý với mình, cho nên tâm tình cũng buông lỏng rất nhiều.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Kế hoạch ta tương đối khoa trương, nói ra chỉ sợ sẽ hù ngã tông chủ.

- Ha ha, vậy sao?

Hàn Sảng cười nói:

- Vậy cũng vừa ặn, kế hoạch của ta cũng rất khoa trương, cũng sẽ hù ngã rất nhiều người. Nói như vậy chúng ta đều có kế hoạch đáng sợ, đúng không?

Giang Trần có chút sững sờ, hắn phát hiện ra mình đã đánh giá thấp Hàn Sảng tông chủ này.

Nhưng mà gặp phải đối thủ như vậy, Giang Trần cũng cảm thấy rất là thú vị. Hắn cũng nhìn ra, Hàn Sảng này mặc dù có mưu đồ cuản nàng, nhưng đối với mình dường như cũng không có ác ý quá lớn.

Chỉ cần kế hoạch này không xung đột, có một số việc vẫn có thể ngồi xuống nói chuyện.

Hàn Sảng vắt chéo hai chân, ung dung nhìn qua Giang Trần:

- Tiểu Chân trưởng lão, vừa rồi ngươi nói những lời kia bổn tông cảm thấy rất có đạo lý. Bổn tông cũng có thể thề, nếu như kế hoạch ngươi là tham dự đại hội chư hầu Thần Vương, bổn tông cũng sẽ tuyệt đối bảo thủ bí mật, không nói với bên ngoài. Mặc kệ ngươi có kế hoạch gì, tất cả mọi việc chúng ta làm, đều không can thiệp vào chuyện của đối phương. Có lẽ thời điểm mấu chốt còn có thể hợp tác một chút.


Nữ nhân này trong thời gian ngắn có thể ngồi lên vị trí tông chủ Sát TInh tông, lại thu được một chỗ căm dùi, quả thực cũng có thủ đoạn đặc biệt của nàng.

Giang Trần không có vội vã cự tuyệt, hắn cũng đang tự hỏi tính khả thi của chuyện này.

Nếu như nữ nhân này không đáng tin cậy, Giang Trần còn có một chiêu cuối cùng, đó chính là giam lỏng nàng, thậm chí là bắt nàng.

Đến lúc đó tùy tiện lấy cớ, hắn sẽ nắm quyền Sát Tinh tông.

Tin tưởng nếu như hắn làm tốt chuyện này, người khác cũng không tìm được chỗ nào phản đối. Đến lúc đó đi tham dự đại hội chư hầu Thần vương cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ tới đây Giang Trần cũng nhàn nhãn cười rộ lên:

- Được rồi đã như vậy tông chủ nói trước đi, nếu như ta phát hiện kế hoạch ngươi không có giả dối, ta sẽ xem xét lộ ra một hai kế hoạch của ta.

- Vì sao người nói trước nhất định là ta?

Hàn Sảng mất hứng.

- Ưu tiên phụ nữ.

Giang Trần cười nói.

- Vậy hẳn phải ưu tiên nghe ngươi nói chứ không phải là ưu tiên nói a.

Hàn Sảng cũng biết cưỡng từ đoạt lý.

Giang Trần dùng một ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị:

- Hàn tông chủ, ngươi cân nhắc nhiều như vậy, có một điểm dường như ngươi không có nghĩ tới a.

- Cái gì?


Hàn Sảng giật mình.

- Ngươi có nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ hay không? Ngươi ở trong động phủ ta, hiện tại ta có một ngàn biện pháp có thể giết người diệt khẩu ngươi, sau đó cướp lấy vị trí tông chủ của ngươi. Ngươi sẽ không bức bách thuộc hạ làm chuyện đại nghịch bất đạo này chứ?

Giang Trần nhếch miệng cười nói.

Sắc mặt Hàn Sảng phát lạnh, lập tức cười rộ lên:

- Ngươi không nói ta còn không nghĩ tới, ngươi vừa mới nói bổn tông lại nhớ tới, chẳng lẽ ngươi không sợ bổn tông diệt ngươi? Dù sao hiện tại danh ngạch đã tới tay, qua sông giết lừa cũng không tệ đó chứ?

Giang Trần thản nhiên nói:

- Bốn chữ này đối với tông chủ cũng có hữu hiệu. thuộc hạ muốn đối phó với tông chủ, nắm chắc còn lớn hơn tông chủ đối phó với thuộc hạ.

- Hừ, tự tin quá mức a. Thúc thúc của ngươi không có mặt ở đây, bổn tông muốn đối phó ngươi, lại kêu thêm Cát trưởng lão và Từ trưởng lão tới, đến lúc đó để xem ngươi còn tự tin vậy sao?

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:

- Tông chủ, bổn sự uy hiếp người khác của ngươi cũng không tốt chút nào a. Ngươi nếu muốn uy hiếp cũng nên dụng tâm một chút chứ? Cầm hai phế vật kia tới dọa người, ngươi không cảm thấy rất là buồn cười sao?

- Cát trưởng lão? Từ trưởng lão?

Trong mắt Giang Trần, hai người này không khác gì phế vật.

Hàn Sảng trầm giọng nói:

- Tiểu chân trưởng lão, tuy rằng ta không biết tự tin của ngươi lấy từ nơi nào. Nhưng mà ngươi cho rằng chỉ có hai thúc cháu ngươi ẩn dấu thực lực sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn tông là đèn cạn dầu sao?

Giang Trần ung dung cười nói:

- Tông chủ ẩn dấu thực lực, trong lòng hai thúc cháu ta đã sớm biết rõ, nhưng mà ta vẫn có ý tốt nhắc nhở một câu, tông chủ ngươi coi như là thần đạo cửu trọng, hôm nay nếu như xung đột, người không may vẫn là ngươi, ngươi có tin không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK