Kha trưởng lão dầu gì cũng là lão gia hỏa sống hơn một ngàn tuổi, đã từng gặp rất nhiều tỉnh cảnh, thế nhưng lúc này hắn bị Giang Trần uy hiếp, hắn cũng không dám có chút ý tứ phản kháng nào.
Tình thế nghiêm trọng, hắn không muốn cúi đầu cũng khó.
- Bằng hữu, lệnh cấm này liên quan tới chuyện cơ mật của Nguyệt Thần giáo. Năm đó bên trong Nguyệt Thần giáo xuất hiện đấu trah nội bộ, làm cho một thánh nữ của một phe phái trong Nguyệt Thần giáo lưu lạc thế tục. Chuyện này vẫn là một sỉ nhục của Nguyệt Thần giáo, cho nên Nguyệt Thần giáo cấm thảo luận chuyện này. Người biết rõ chuyện này rất ít. Hiện tại nhiều năm qua đi, thế nhưng không thể tưởng tượng được lại có một võ giả Nguyên Cảnh tới nghe ngóng chuyện này. Cho nên...
Kha trưởng lão nói tới đây, thanh âm có chút ấp a ấp úng, len lén đánh giá Giang Trần.
Giang Trần nghe vậy trong lòng rung động.
Sỉ nhục của Nguyệt thần giáo? Một thánh nữ lưu lạc tới thế tục? Những lời này làm sao lại nghe quen tai tới như vậy? Đột nhiên Giang Trần nhớ tới lúc ở Phi Mã khách điếm trong Kim Chung thành của Thương Vân đại quốc, chưởng quỹ Ngưu Ngũ Hoa đã từng nói với hắn những tin tức này.
Thánh nữ năm đó lưu lạc thế tục của Nguyệt Thần giáo...
Chẳng lẽ trùng hợp như vậy sao? Đây chính là tin tức mà hắn muốn nghe ngóng.
Giang Trần từ trong những tin tức tình báo của Ngưu Ngũ Hoa đạt được một ít manh mối. Cảm thấy vị thánh nữ thế tục này rất có thể là thân mẫu của hắn ở kiếp này.
Mà hắn tới Sương Nguyệt thành này, mục đích tới Tà Nguyệt Thượng vực chỉ có một, đó là tìm hiểu tin tức này.
Trong lúc nhất thời Giang Trần có chút khó xử, trong đầu suy nghĩ miên man.
- Nếu như thánh nữ này là mẫu thân của ta. Vậy võ giả Nguyên Cảnh nghe ngóng tin tức của người là ai?
Giang Trần quả thực không dám nghĩ tới.
Đáp án này cơ hội hiện lên, vô cùng sinh động. Thế nhưng giờ khắc này, hắn cơ hồ không dám đi tiếp nhận.
Hắn suy đoán, võ giả Nguyên Cảnh, huynh đệ tốt của Lưu Chấn này rất có thể chính là phụ thân Giang Thụ Phong, suy đoán này cũng tuyệt đối hợp tính hợp lý.
Thế nhưng mà Giang Trần lại không dám tiếp nhận sự thực này. Bởi vì theo như lời nói của Kha trưởng lão kia, phụ thân mấy tháng trước tới nơi này nghe ngóng tin tức của thánh nữ.
Mà phụ thân đã sớm bị Vẫn Thiên hội giao cho Nguyệt Thần giáo, nếu như Nguyệt Thần giáo cực kỳ kiêng kỵ chuyện này, không cho phép người khác mở miệng thảo luận chuyện này. Như vậy người phi phạm kia, kết quả nhất định sẽ vô cùng thảm.
Điểm Giang Trần lo lắng nhất hiện tại chính là người nghe ngóng tin tức thánh nữ này là phụ thân, như vậy rất có thể phụ thân hiện tại đã bị người của Nguyệt Thần giáo hại.
Nghĩ tới đây rốt cuộc Giang Trần không có cách nào yên tĩnh được nữa.
Đột nhiên ánh mắt hắn bắn ra hàn ý vô tận, nhìn chằm chằm vào Kha trưởng lão nói:
- Kha lão nhi, người ta chỉ tới nghe ngóng một ít tin tức. Ngươi lại mang người ta tới Nguyệt Thần giáo. Đây là nguyên tắc của Vẫn Thiên hội các ngươi sao? Khách hàng đối với các ngươi mà nói, cũng có thể tùy thời bán đứng đúng không?
Ngữ khí của Giang Trần đột nhiên trở nên vô cùng phẫn nộ, cảm xúc thoáng cái bạo phát.
Kha trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên, trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nào hiểu nổi, tại sao người trẻ tuổi kia bỗng nhiên lại biến đổi thành một người khác như vậy.
Nếu như hắn thực sự là người mà Lưu Chấn kia mời tới, cho dù thay Lưu Chấn làm việc, cũng không thể nào vô cùng nhập thần như vậy chứ?
Nhìn điệu bộ này, nhìn cơn giận dữ này, giống như mình có thù giết cha với hắn vậy, sao lại như vậy?
Chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, ở bát vực mà nói, chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, giống như con sâu cái kiến cũng không có khác nhau quá nhiều.
- Bằng hữu, ngươi cũng biết, Vẫn Thiên hội chúng ta dù mạnh thế nào, cũng là thế lực thuộc Tà Nguyệt Thượng vực. Tại Tà Nguyệt Thượng vực này, bất kể là ai đều phải nghe Nguyệt Thần giáo.
Kha trưởng lão cười khổ nói tiếp:
- Nguyệt Thần giáo cũng ra nghiêm lệnh, phàm là có người đàm luận tới chuyện cũ này trên Tà Nguyệt Thượng vực, bất kể là ai đều phải đuổi bắt tại chỗ, sau đó giao cho Nguyệt Thần giáo.
- Sau đó thì sao?
Ngữ khí của Giang Trần so với khối băng còn lạnh hơn, khiến cho người ta có cảm giác như một tòa băng sơn đập vào mặt vậy.
- Sau đó... Sau đó...
Kha trưởng lão bị khí thế của Giang Trần áp bách, thậm chí còn có cảm giác không thể tiếp tục thốt lên lời, lắp bắp mãi, không ngờ lại không nói lên lời được thật.
- Mạch lão ca, Long huynh, động thủ.
Rốt cuộc Giang Trần cũng không áp chế nổi cảm xúc, trực tiếp nói với Vô Song đại đế và Long Tiểu Huyền một câu.
Long Tiểu Huyền vẫn luôn đợi Giang Trần ra lệnh, nghe vậy đại hỉ, trực tiếp phóng về phía mấy cường giả Hoàng cảnh kia. Mà Vô Song đại đế thấy Giang Trần đột nhiên bộc phát như vậy, cũng biết có khả năng trong việc này có ẩn tình khác.
Hắn cười hắc hắc, thân ảnh nhoáng lên. Sau một khắc, Vô Song đại đế đã đáp xuống trước mặt Kha trưởng lão. Kha trưởng lão biến sắc, đang muốn phản ứng, bỗng nhiên một tay Vô Song đại đế đã chạm vào bả vai hắn.
Cánh tay này giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên bờ vai hắn, làm cho Kha trưởng lão lập tức biến sắc. Cho dù hắn nhúc nhích thế nào, thế nhưng thủy chung vẫn không thể nào thoát khỏi.
- Tiền bối, hạ thủ lưu tình...
Trong mắt Kha trưởng lão hiện lên vẻ tuyệt vọng:
- Ta.... ngươi giết ta. Hội chủ của Vẫn Thiên hội chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Vô Song đại đế cười ha hả nói:
- Ta vốn chỉ định chế trụ ngươi. Nhưng mà ngươi lại muốn uy hiếp bổn Đế. Bốn đế cũng muốn nhìn một chút, hội chủ Vẫn Thiên hội các ngươi rốt cuộc làm thế nào mà không bỏ qua cho chúng ta. Hắc hắc hắc.
Kha trưởng lão nghe vậy hồn phi phách tán. Có ý gì? Bổn đế? Đây...Đây là cường giả Đế cấp sao? Giờ phút này toàn thân Kha trưởng lão cứng ngắc, đầu óc trống rỗng.
- Xong đời, xong đời rồi. Không ngờ lại động vào cường giả Đế cấp. Vẫn Thiên hội chúng ta rốt cuộc đã tạo ra nghiệt gì chứ
Vô Song đại đế vẫn ung dung, bàn tay nhẹ nhàng vỗ xuống.
Chưởng lực vô hình giống như một cái búa tạ, đánh vào lưng Kha trưởng lão.
Trong nháy mắt này Kha trưởng lão như bất động. Toàn thân chấn động, sau một khắc, thân thể và linh hồn giống như đều bị phá hủy, mềm nhũn, ngã xuống đất.
Con mắt trừng lớn so với mắt trâu còn lớn hơn. Hiển nhiên tới lúc chết còn khong rõ rốt cuộc mình đắc tội với một cường giả đáng sợ thế nào.
Kha trưởng lão là Hoàng cảnh cao giai, nhưng mà trước mặt Vô Song đại đế lại giống như một tiểu tử học đi vậy. Đừng nói là tạo thành uy hiếp, ngay cả tư cách chạy trốn cũng không có.
Trong lúc nhất thời mấy cao tầng Vẫn Thiên hội thấy cảnh tượng trước mắt này, đều sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu nào. Lúc này mới chợt hiểu ra, vì sao Kha trưởng lão lúc trước không chịu ra tay viện trợ bọn họ.
Không phải Kha trưởng lão không muốn, mà là Kha trưởng lão căn bản không có khả năng ra tay. Trước mặt cường giả đáng sợ bực này. Cho dù toàn thân Kha trưởng lão có ngàn vạn lá gan, cũng không có khả năng lỗ mãng.
Danh Sách Chương: