- Không đúng, nhiều năm như vậy, lão gia tử ít hỏi chính sự. Sao hắn sẽ đột nhiên, cố ý đến tìm trẫm? Sự ra khác thường tất có yêu dị. Hay lão gia tử có nguyên nhân gì khác?
Quốc quân cuối cùng là quốc quân, mạch suy nghĩ rất rộng.
Sau khi nghĩ tới đây, hắn lại suy nghĩ chân tướng sự tình một lần.
- Dương Chiêu, là bằng hữu của Diệp Đại, là đối đầu của Thái tử Diệp Dung. Chuyện này, cuối cùng vẫn là ở trên người Thái tử. Gần đây lão gia tử đánh giá Diệp Dung rất cao. Hẳn là, lão gia tử muốn trải đường cho Thái tử? Hay là nói, còn có nguyên nhân gì khác?
Ở sâu trong nội tâm quốc quân, cũng không hy vọng sự tình Thái tử xuất hiện biến cố gì nữa. Diệp Dung làm Thái tử, hắn đã rất thoả mãn.
Hắn cũng biết, Dương Chiêu tồn tại, đối với Thái tử mà nói, là một uy hiếp tiềm ẩn.
- Diệp Dung quật khởi quá đột nhiên, cũng rất nhanh. Trợ lực lớn nhất của hắn, là Giang Trần. Chuyện lần này, dây dẫn nổ, cũng là bởi vì Giang Trần mà lên... Tựa hồ, cả sự tình, một mực đều có bóng dáng của Giang Trần? Không đúng, nghe nói, lão gia tử cực kỳ coi trọng Giang Trần này, thậm chí có ý niệm thu Giang Trần làm thân truyền đệ tử. Chẳng lẽ nói, lão gia tử tự mình đến tìm ta, nguyên nhân là vì Giang Trần?
Quốc quân có chút ngồi không yên.
Hắn phát hiện, tựa hồ mình có chút không để mắt đến Giang Trần kia. Người trẻ tuổi từ Đông Phương Vương Quốc đến kia, ngắn ngủn nửa năm thời gian, vậy mà ở Thiên Quế Vương Quốc sinh ra sức ảnh hưởng lớn như thế.
Hiện tại, ngay cả Diệp Trọng Lâu lão gia tử cũng tự mình ra mặt nói chuyện cho hắn.
- Chẳng lẽ nói, ý tứ của Diệp lão gia tử, tầm quan trọng của Giang Trần, so với Dương Chiêu còn cao hơn? So với trưởng lão Bảo Thụ Tông quan trọng hơn?
Lúc quốc quân bệ hạ đang trầm tư, lại có nội thị tới bẩm báo:
- Bệ hạ, Thái tử Diệp Dung ở bên ngoài cầu kiến.
- Thái tử? Để cho hắn tiến đến.
Quốc quân đang có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi hắn.
Thái tử Diệp Dung đi vào, cung kính hành lễ.
- Dung nhi, mấy ngày nay, náo có chút lớn a.
Quốc quân bệ hạ vuốt trán, mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Diệp Dung vội nói:
- Phụ hoàng, hài nhi một mực cẩn trọng, an giữ bổn phận. Bất đắc dĩ thời cuộc bức bách, có ít người đối với hài nhi chưa từ bỏ ý đồ. Lần này, còn cấu kết sát thủ Truy Mệnh Ám Môn, làm hại vương đô. Hôm nay hắn có thể động thủ với Giang Trần, ngày mai chưa hẳn không thể ra tay với nhi thần. Cử động lần này của nhi thần cũng là vì tự bảo vệ mình, vì đại cục Thiên Quế Vương Quốc ta yên ổn.
Quốc quân cũng biết, việc này không trách được Diệp Dung.
- Dung nhi, việc này ngươi ý định kết thúc như thế nào?
Diệp Dung nhìn quốc quân, trầm ngâm một lát, lấy hết dũng khí nói:
- Phụ hoàng, chuyện cho tới bây giờ, chỉ sợ rất khó từ bỏ ý đồ. Nếu như lần này cũng không trị được Dương Chiêu, vậy không thể nghi ngờ là nói cho toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, Dương Chiêu là không động được. Như thế kéo dài, khí diễm của Dương Chiêu, tất sẽ càng thêm hung hăng càn quấy. Thể diện của Vương thất, sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Phụ tử tầm đó, lúc này cũng không có gì không thể nói. Huống chi, dù sao bọn hắn cũng là phụ tử, đều đại biểu cho lợi ích vương thất.
Lúc này, càng nên thẳng thắn tương đối.
Quốc quân đối với Diệp Dung tỏ thái độ, cũng không có gì không vui. Nhẹ gật đầu, lại nói:
- Dung nhi, Dương Chiêu kia không phải là không thể động, nhưng mà ngươi cũng biết, sau lưng Dương Chiêu, có một trưởng lão Bảo Thụ Tông. Một khi động Dương Chiêu, trưởng lão Bảo Thụ Tông tất sẽ giận dữ. Thậm chí, chúng ta còn chưa có động Dương Chiêu, trưởng lão Bảo Thụ Tông kia cũng đã ra mặt.
Diệp Dung cũng biết đó là một vấn đề, nhưng chuyện cho tới bây giờ, đã không có lựa chọn khác.
- Phụ hoàng, Bảo Thụ Tông bảo hộ Thiên Quế Vương Quốc, nhưng tông môn bọn hắn cũng có quy định, cao tầng Bảo Thụ Tông, không được chen vào nội chính của Thiên Quế Vương Quốc. Nhất là dưới tình huống Thiên Quế Vương Quốc không có làm sai, mặc dù là trưởng lão Bảo Thụ Tông, cũng không thể nhằm vào vương thất chúng ta.
- Nói thì nói như thế, nhưng mà trưởng lão Bảo Thụ Tông, thật muốn không nói đạo lý, vương thất chúng ta cũng phải kiêng kị ba phần.
- Phụ hoàng, việc này là bởi vì nhi thần mà lên, nhi thần nguyện một mình gánh chịu hậu quả. Dù thịt nát xương tan, cũng phải vì vương thất ta diệt trừ u ác tính này.
Thái độ của Diệp Dung phi thường kiên quyết, hắn cũng biết, nếu như lần này đánh không chết Dương Chiêu, vậy về sau hắn càng không có cơ hội giết Dương Chiêu.
Có tội chứng cũng không thể định tội, về sau còn đả kích Dương Chiêu thế nào?
Cho nên, đầu óc của Diệp Dung rất rõ ràng, lần này hắn và Dương Chiêu, mặc dù không có chính diện giao phong, nhưng lại là cục diện không chết không thôi.
Dương Chiêu không ngã, thế tất hội vận dụng hết thảy lực lượng, cho rơi đài hắn cái này Thái tử.
- Dung nhi, rất khó a. Long Nha vệ Đại tổng quản Thượng Quan Dực vừa ly khai, thái độ của hắn, cũng là kiêng kị Thiết trưởng lão Bảo Thụ Tông. Nếu như thái độ của Thượng Quan Dực không kiên quyết, như vậy ngươi muốn đối phó Dương Chiêu, sẽ phi thường gian nan.
Đây là lời nói thật, trừ khi quốc quân tự mình hạ lệnh.
Nếu không, nhân mã mà Thái tử Diệp Dung có thể điều động, căn bản không đủ để đối kháng Dương Chiêu.
Điền Thiệu cố nhiên là trung thành và tận tâm, nhưng hắn chỉ là đô thống một quân. Toàn bộ Long Nha vệ, có mười quân. Không có Đại Long Nha Lệnh của Thượng Quan Dực, căn bản không cách nào điều động toàn bộ Long Nha vệ.
Nói sau, Dương Chiêu là Long Nha vệ Phó tổng quản, quyền cao chức trọng, điều động Long Nha vệ đi đối phó Dương Chiêu, hiển nhiên không dễ dàng.
Hôm nay cục diện này, muốn động Dương Chiêu, nhất định phải có quốc quân tự mình hạ lệnh, để Thượng Quan Dực đi chấp hành.
Bằng không mà nói, dù Diệp Dung là Thái tử, cũng không thể được.
- Phụ hoàng, đánh rắn không chết, sẽ bị nó cắn ngược. Một khi Dương Chiêu trì hoãn qua cơn tức này, bước tiếp theo, tất sẽ nhằm vào nhi thần. Hắn chỉ là một Long Nha vệ Phó tổng quản, nếu có thể thao túng phế lập vị trí Thái tử, đối với vương thất mà nói, không thể không nói là một bi kịch.
Lúc này Diệp Dung đến, cũng không che dấu cái gì.
- Dung nhi, đứng ở góc độ của phụ hoàng, là nguyện ý ủng hộ ngươi. Nhưng mà, việc này khiên một phát mà động toàn thân, cái lệnh này, phụ hoàng không dễ dàng hạ xuống. Ta cho ngươi một chủ ý, ngươi có thể đi hỏi ý kiến của Diệp thái phó một chút. Hắn vừa mới từ chỗ ta ly khai, hắn cho ta đề nghị, là thanh lý Dương Chiêu. Nếu như ngươi có thể được lão gia tử ủng hộ, phụ hoàng sẽ nguyện ý giúp ngươi một tay.
Thân làm quốc quân, cũng là bi ai. Ở thời khắc mấu chốt, còn phải chú ý cân đối. Mặc dù muốn giúp con của mình, cũng không thể không cân nhắc các phương diện cân đối.
- Lão gia tử?
Diệp Dung khẽ giật mình.
Quốc quân nhẹ gật đầu:
- Dung nhi, hôm nay cái cục diện này, lão gia tử là cửa đột phá duy nhất. Nếu có thể được lão gia tử lên tiếng, động Dương Chiêu, vẫn là có hi vọng.
Danh Sách Chương: