- Vậy vì sao ngươi không rời khỏi?
Thần điểu Chu Tước dùng ngữ khí phức tạp hỏi tiếp.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Có một số việc, nhất định phải có người đi làm. Ta cảm thấy, ta ở chỗ này so với bất luận kẻ nào còn thích hợp hơn.
Thần điểu Chu Tước cũng khẽ thở dài, nói:
- Nhân tộc các ngươi tuy rằng đại đa số đều là hỗn đản, thế nhưng mà trong nhân tộc các ngươi thi thoảng lại có ít người rất là thú vị. Ví dụ như tông chủ Thánh Nhất tông thượng cổ, ví dụ như tiểu tử nhà ngươi. Lại nói, tiểu tử trẻ tuổi nhà ngươi học thức uyên bác, không biết vì sao bản linh luôn có một loại ảo giác, cảm giác, cảm thấy ngươi hẳn là thiên tài Thái cổ, mà là không phải là thiên tài hiện tại.
Giang Trần nao nao, trong lòng chấn động kịch liệt.
Trực giác của đầu thần điểu Chu Tước này quả thực là đáng sợ a.
Giang Trần cười khổ nói:
- Vì sao tiền bối lại nói như vậy?
- Người trẻ tuổi hiện tại khiến cho bản linh cảm giác ngản ngớn, táo bạo, không nắm chắc, không biết suy trước tính sau, thiếu loại ánh mắt và khí độ của một thiên tài chính thức. Thiên tài đỉnh tiêm chính thức, ánh mắt nhất định phải rộng lớn, ít nhất thế cục phải rộng lớn. Đáng tiếc trong nhân tộc các ngươi, thiên tài có thể đạt tới tiêu chuẩn này thực sự ít tới thương cảm. Tiểu tử ngươi so với tiêu chuẩn này còn cao hơn rất nhiều. Bản linh không thể không thừa nhận, so với thiên tài thời kỳ hiện tại, ngươi thực sự là một người quá đặc biệt.
Thần điểu Chu Tước và Giang Trần ở chung lâu như vậy, quả thực có cảm giác lau mắt mà nhìn Giang Trần.
Giang Trần học thức uyên bác, ngộ tính cao, khí độ và ánh mắt nhìn thế nào đều giống như võ đạo đại sư thành danh vô số năm. Mà không phải là một thiên tài trẻ tuổi còn chưa tới ba mươi tuổi.
Giang Trần cười cười:
- Chu Tước tiền bối quá khen rồi.
- Không, không, không.
Thần điểu Chu Tước lắc đầu liên tục, nói:
- TÍnh cách của bản linh không phải ngươi không biết rõ. Bản linh tuyệt đối khinh thường nói dối, thổi phồng. Nếu như ngươi không có lọt vào mắt bản linh, bản linh tuyệt đối sẽ không tán dương ngươi nửa câu. Tiểu tử ngươi từ lúc xuất hiện bản linh đã phát hiện ra ngươi không giống với người thường.
Lúc ấy thần điểu Chu Tước từng bước tới gần, tất cả những người khác đều chạy tới lĩnh vực Thiên Ma, duy chỉ có một mình Giang Trần hắn là không ngu muội, không có đi cùng vào đám người kia.
Lúc ấy ngay cả một chút do dự Giang Trần cũng không có.
Lúc ấy hắn cũng không có manh mối gì, không có chứng cớ gì có thể chứng minh đó là bẫy rập. Căn cứ duy nhất mà Giang Trần phán đoán chính là trực giác.
Trực giác của võ giả làm cho hắn cảm thấy một loạt biến cố xảy ra đều rất là cổ quái.
Đây là nguyên nhân mà Giang Trần không có tiến vào trận pháp kia.
Mà thần điểu Chu Tước lại giết tới tận cửa, tuyệt đối không thể tưởng tượng được rõ ràng lại còn có nhân tộc tới bên ngoài, mà không có tiến vào lĩnh vực Thiên Ma của ma chủ Thiên Ma.
Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước thần điểu Chu Tước kiên nhẫn nói chuyện với Giang Trần lâu như vậy. Giang Trần biết nói thú ngữ thượng cổ là một nguyên nhân. Một nguyên nhân khác là Giang Trần không có nước chảy bèo trôi.
Chuyện này đối với loại sinh linh luôn một mình độc hành như thần điểu Chu Tước mà nói, thực sự là một loại cộng minh khó có được.
Giang Trần nghe thần điểu Chu Tước nói như vậy, cũng cười nói:
- Thực sự là anh hùng thường có ánh mắt giống nhau a. Lần đầu tiên ta nhìn thấy tiền bối người dùng thiên hỏa diệt sát rất nhiều tu sĩ nhân loại. Chỉ là khi đó ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta chính là tiền bối tuyệt đối không phải là loại ác linh biến thái, khát máu thượng cổ.
- Ồ? Vì sao?
Thần điểu Chu Tước kỳ thực cũng rất tò mò chuyện này.
- Rất đơn giản, nếu như tiền bối thực sự muốn giết người, ở ven đường người có rất nhiều cơ hội giết chết chúng ta. Hơn nữa ta còn có một loại trực giác bản năng, cảm thấy tiền bối muốn ngăn cản mọi người tiến vào bí cảnh Trầm Hương cốc này mà không phải muốn đuổi tận giết tuyệt mọi người.
Thần điểu Chu Tước thở dài nói:
- Giang Trần, tiểu gia hỏa nhà ngươi, không đơn giản a. Ngay từ đầu bản linh đã coi thường nhân tộc các ngươi. Hiện tại bản linh lại nghĩ, nhân tộc các ngươi có được ngươi thực sự là một loại may mắn. Có lẽ nhân tộc các ngươi sẽ giống như thời thượng cổ, bên trong tuyệt cảnh sẽ bộc phát ra nội tình và tiềm lực đáng sợ.
Giang Trần cười nói:
- Tiền bối đừng có tán dương ta như vậy. Đúng rồi, tiền bối, tình huống thân thể của người bây giờ thế nào rồi? Nếu như không dùng thần lực, ước chừng có thể chống đỡ được bao lâu?
Vấn đề này rất là đau thương, nhưng mà Giang Trần lại không thể không hỏi.
Trong mắt thần điểu Chu Tước hiện lên một tia ảm đạm, thở dài nói:
- Cho dù không dùng bất luận một chút thần lực nào, chỉ sợ cũng chỉ chống đỡ được ba mươi năm mà thôi.
Ba mươi năm đối với thần điểu Thượng cổ mà nói, thực sự chỉ là nháy mắt mà thôi.
- Ba mươi năm?
Giang Trần nhẹ nhàng nhíu mày, ba mươi năm quả thực quá nhanh.
- Ha ha, không phải nhân tộc các ngươi có câu nói gì đó sao? Sống chết có số. Bản linh với tư cách là lão quái vật thượng cổ, sống bao nhiêu luân hồi rồi? Đến bây giờ cũng không thể coi là không đủ.
Thần điểu Chu Tước nói lời kiên cường.
- Tiền bối không cần phải nói những lời ủ rũ này. Nhân tộc chúng ta còn có một câu, gọi là thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng. Gần đây trực giác của ta rất chuẩn. Tương lai của tiền bối tuyệt đối sẽ không chỉ ba mươi năm. Nhất định sẽ có cơ duyên. Chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ a.
Trên thực tế, giống như Tùng Hạc đan vậy, đan dược lùi lại tính mạng cấp độ Chư Thiên cũng có.
Chỉ là đối với Giang Trần hiện tại mà nói, đây thực sự là chuyện lực bất tòng tâ. Không nói trước tài liệu căn bản không thu thập được, mấu chốt nhất chính là, Giang Trần hắn hiện tại có thực lực võ đạo căn bản không đủ dùng.
Hiện tại hắn luyện chế loại đan dược như Tùng Hạc đan, vấn đề không lớn.
Thế nhưng mà đan dược cấp cao hơn, siêu việt cấp bật Thiên Vị, thần đan thần dược, cho dù Giang Trần có nhiều đan phương đi chăng nữa, nhưng mầ tài nguyên và tài liệu căn bản chỉ là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Cho nên hắn cũng không có khoa trương chuyện gì quá sớm.
Theo Giang Trần thấy, tìm một nơi tạo hóa, cho thần điểu Chu Tước niết bàn trong sinh, nơi này có lẽ so với những đan dược hư vô mờ mịt kia còn có thể thực hiện hơn nhiều.
Trong khi hai người nói chuyện, bỗng nhiên ở trong thiên địa truyền tới một tiếng nổ mạnh.
Tiếng nổ này giống như cả vị diện bỗng nhiên sụp đổ vậy, kinh thiên động địa. Sau đó bầu trời dưới chân Giang Trần cũng bắt đầu lay động.
Loại lay động này tựa như ngồi trên một con thuyền đang chao đảo vậy, căn bản không có một chút lực nào.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Thần thức Giang Trần cực kỳ cường hãn, thần thức lan tràn đi, bắt đầu điều tra bốn phía. Cảm giác nguy cơ của hắn so với mọi người còn nặng hơn rất nhiều.
Danh Sách Chương: