Khuông Hãn giận tím mặt:
- Hoắc thân vương, ý của ngươi là thiên tài tám đại thế gia chúng ta còn không bằng căn cơ của một địa phương nhất lưu sao?
- Đúng vậy, Hoắc thân vương, ta nghe nói, Đông Duyên đảo này vốn để giam giữ phạm nhân. Đây là một đảo vực bị Hồi Xuân đảo vực vứt bỏ. Căn cơ có thể quan trọng bao nhiêu cơ chứ?
Tuyên Toản cũng không chút khách khí răn dạy Hoắc thân vương.
Dầu gì Hoắc thân vương cũng là thành viên hoàng thất, quyền cao chức trọng, bị người ta quát lớn như vậy, trong lòng của hắn cũng không chịu nổi. Nhưng mà hắn cũng rõ ràng, những người này hắn đều không đắc tội nổi.
Hắn lập tức có chút khó xử nhìn qua Tổng Thủ đại nhân.
Tổng thủ đạ nhân có kiên trì nói:
- Chư vị đại nhân, chuyện đuổi bắt hung thủ này xin giao cho Tổng thủ bộ chúng ta. Chúng ta đối với địa hình Hắc Yểm sơn mạch quen thuộc hơn một ít. Mượn một ít manh mối trận pháp, cấm chế, hy vọng đuổi bắt hung thủ còn lớn hơn. Chư vị đối với địa hình Hắc Yểm sơn mạch không quen thuộc, tùy tiện sát nhập, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Làm càn. Hoắc thân vương, Đinh tổng thủ, các ngươi ra sức khước từ như vậy, là không muốn chúng ta đi vào tra xét hugn thủ? Các ngươi đang dung túng cho hung thủ sao?
Hoắc thân vương nghe vậy biến sắc, hắn biết rõ người ba nhà này đã gần như mất đi lý trí, hắn chỉ có thể cười khổ nói:
- Các vị đại nhân, lời nói của Đinh thủ rất có đạo lý. Địa hình Hắc Yểm sơn mạch này các ngươi chưa quen thuộc. Tùy tiện tiến vào, quả thực phiền toái nhiều hơn. Mà Tổng thủ bộ bọn họ quả thực là địa đầu xà của Đông Duyên đảo này, đối với nơi này vô cùng quen thuộc. Nhiệm vụ tróc nã hung thủ giao cho bọn họ ta thấy cũng không tệ. Không bằng các vị đại nhân ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, để cho Tổng thủ bộ đi tróc nã hung thủ...
Phanh.
Tên Khuông Hãn kia vỗ bàn nói:
- Hoắc thân vương, những lời nói nhảm này ta không muốn nghe. Tổng thủ bộ nếu như quả thực quen địa hình, để cho bọn chúng dẫn đội là được. Vô luận thế nào, hai thí luyện gia kia giết thiên tài môn hạ chúng ta. Chuyện tróc nã như vậy, chúng ta nhất định phải tham gia.
- Đúng vậy. Hoắc thân vương, ngươi cự tuyệt nữa thì chứng minh trong lòng ngươi có quỷ.
Nhìn thấy những người này không biết nói đạo lý như vậy, Hoắc thân vương cũng im lặng. Hắn biết rõ, chỉ sợ có phản đối nữa cũng không được.
Hắn gật đầu nói:
- Đã như vậy để cho Tổng thủ bộ phái ra ba nhóm người mang theo thế lực ba nhà các ngươi tìm kiếm. Người còn lại của Tổng thủ bộ thì triển khai điểu tra, được không?
Hoắc thân vương sắp xếp như vậy, tuy rằng trong lòng Tổng thủ đại nhân ngàn vạn lần không muốn, thế nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận, hắn cũng nhìn ra, người ba đại thế gia này đã gần tới biên giới nổi bão.
- Được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lải nhải, dong dài nhiều như vậy, nói không chừng hung thủ đã thoát đi rất xa rồi.
- Toàn bộ tập hợp, chuẩn bị tiến vào Hắc Yểm sơn mạch.
Như vậy Hắc Yểm sơn mạch yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ.
Năm đại thế gia còn lại không có lẫn vào, bọn họ đều ôm tâm lý xem náo nhiệt, cũng không vội rời khỏi.
- Chậc chậc, không thể tưởng tượng được trên Đông Duyên đảo còn có thiên tài như vậy, lại làm cho ba đại thế gia này gà bay chó chạy. Ta hiếu kỳ vô cùng, hai thí luyện giả này chẳng lẽ có ba đầu sáu tay?
- Đúng vậy a, nghe nói người nọ gọi là Giang Hoàng. Giang Hoàng này chỉ sợ không phải thổ dân của Đông Duyên đảo a.
- Giang Hoàng này quả thực có chút ý tứ. Có thể giết chết loại thiên tài như Tuyên Duệ và Khuông Dung, thực lực người này quả thực khiến cho người ta sợ hãi a.
- Ha ha, nhân tài như vậy nếu như có thể để cho Diệp gia ta sử dụng, cũng không tồi a.
...
Kế hoạch của Giang Trần phá sản, mặc dù trong lòng có chút phiền muộn, nhưng một lát sau cũng thoải mái. Hiện tại có suy nghĩ những thứ này cũng đã không còn ý nghĩa nữa.
Đợi sau khi những người này biết rõ chân tướng, kế tiếp sẽ là điên cuồng đuổi bắt. Hiện tại trong đầu Giang Trần đang suy nghĩ xem nên tránh đuổi bắt điên cuồng của đám người này thế nào.
Giờ phút này Giang Trần mọt hơi đi tới biên giới đệ nhị trọng của cấm địa.
Nơi này là khu vực biên giới. Bốn phía đều là cấm chế và trận pháp, các loại phù chú kỳ quái, các loại hoa văn trận pháp kỳ kỳ quái quái, làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy nơi này có cảm giác sởn gai ốc.
Giang Trần nhìn qua một lỗ hổng, như có điều suy nghĩ.
- Nơi này nhất định có dấu vết con người làm ra. Trước đó bọn họ nói cấm chế có dấu vết con người làm ra, có người xâm nhập. Chẳng lẽ Tô Hồng kia phá vỡ nơi này, tiến vào đệ nhị trọng của Hắc Yểm sơn mạch sao?
Ở đệ nhất trọng Hắc Yểm sơn mạch, hoàn cảnh ác liệt vốn đã không thể ảnh hưởng tới thiên tài như Giang Trần.
Nhưng mà đệ nhị trọng của Hắc Yểm sơn mạch này thì khó mà nói trước được.
Nơi này được xưng là cấm địa, nhất định là tồn tại vô cùng khủng bố.
Chỉ là hiện tại Giang Trần căn bản không có thời gian lo lắng quá nhiều. Cấm địa cho dù có nguy hiểm, hắn cũng phải xông vào. Bằng không mà nói, ở khu vực như đệ nhất trọng của Hắc Yểm sơn mạch này, căn bản không có bao nhiêu không gian bỏ chạy.
Giang Trần nghĩ tới đây, nhìn khe hở trong hư không, dù bên trong có cấm chế trùng trùng điệp điệp, hắn cũng không có một chút khách khí nào, trực tiếp chui vào.
Đi vào, Giang Trần lập tức cảm giác được không gian đảo ngược điên cuồng, vòng quanh thân thể hắn, làm cho hành động của hắn trở nên vô cùng gian nan.
Cũng may năng lực điều chỉnh của Giang Trần vô cùng kinh người, tuy rằng cố hết sức, thế nhưng vẫn cố gắng thích ứng bên trong. Sau khi thích ứng một lúc, Giang Trần cảm thấy, không gian đảo ngược này càng ngày ảnh hưởng càng nhẹ với hắn.
Giang Trần bên trong không gian đảo ngược này, trọn vẹn hành tẩu gần một giờ, lúc này mới thoát khỏi khu đảo ngược này, chính thức tiến vào cấm địa đệ nhị trọng.
Cấm địa đệ nhị trọng này quả nhiên là ba bước một nguy hiểm, năm bước khó đi. Cũng may thần thức của Giang Trần đủ cường đại. Mỗi một lần xuất hiện tình huống nguy cấp, Giang Trần đều có thể kịp phản ứng mà thoát đi.
- Nơi này hung hiểm như vậy, Tô Hồng kia nếu như trốn vào trong này chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Trong lòng Giang Trần suy đoán:
- Nhưng mà nếu như hắn có thể rời khỏi nơi này, thành tựu ngày sau nhất định không thể hạn lượng.
Dưới loại tuyệt cảnh này, nếu như còn có thể sống sót, vậy chứng minh Tô Hồng này thực sự không đơn giản.
Trong lúc Giang Trần di chuyển, bỗng nhiên trên cây đại thụ trước mắt có một đầu độc xà giống như tia chớp bắn về phía trước mặt Giang Trần.
Loại tình huống nguy hiểm này đối với Giang Trần mà nói, hắn đã quá quen thuộc.
Giang Trần căn bản không cần nhìn, trực tiếp dùng cánh tay bổ ra, nhẹ nhàng chém đầu độc xà kia.
Phịch.
Đầu độc xà rơi xuống đất, vẫn còn phun lưỡi, phát ra tiếng chi chi khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc.
Loại việc nhỏ xen giữa này đối với Giang Trần mà nói, không tạo thành quá nhiều uy hiếp cho lắm.
Danh Sách Chương: