Giang Trần quật khởi, một đường đã trải qua rất nhiều giết chóc, ngôn ngữ tầm đó, sát khí tự sinh.
Những thủ vệ kia câm như hến, không dám nói một chữ không.
Bọn hắn cũng là bị người ám chỉ, để cho bọn hắn tìm cơ hội làm khó dễ Giang Trần thoáng một phát, buồn nôn Giang Trần một phen.
Bọn hắn có thể làm, cũng chỉ là gây khó dễ đám thủ hạ của Giang Trần.
Về phần bản thân Giang Trần, căn bản không phải bọn hắn có thể chọc nổi.
Giang Trần cử động như vậy, làm cho mấy tùy tùng đều sinh lòng cảm kích. Bọn hắn biết rõ, Giang Trần giận dữ, là vì mặt mũi của bọn họ, cho bọn hắn chỗ dựa.
Từ khi bọn hắn tiến vào Đan Hà Cốc, bị các loại cười nhạo, trong nội tâm bao nhiêu cũng có chút tự ti.
Giang Trần cử động, đúng là đền bù vết rách trong lòng bọn hắn.
- Chậc chậc, các hạ vừa tới Đan Hà Cốc, cái tính tình này có phải hơi lớn hay không? Cùng mấy thủ vệ canh cổng đấu uy phong? Rất thoải mái sao?
Đột nhiên, một thanh âm âm trầm từ nơi xa truyền đến.
Đón lấy lại có vài thanh âm châm chọc khiêu khích truyền đến.
- Hắc hắc, có lẽ người ta ở địa phương nhỏ bé xưng vương xưng bá quen, đến Đan Càn Cung, cái tật xấu này vẫn không đổi được a.
- Đây là Đan Càn Cung, tính tình ở loại địa phương nhỏ bé như 16 quốc kia, cũng nên thu liễm. Bằng không thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt.
Đang khi nói chuyện, vài đạo thân ảnh, không hẹn mà cùng từ các nơi đi ra.
Ba gia hỏa đệ tử hạch tâm, riêng phần mình mang theo mấy tùy tùng, hữu ý vô ý cản lại giao lộ, vừa vặn ngăn trở con đường phản hồi động phủ của Giang Trần.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, Thiên Mục Thần Đồng đảo qua mấy gia hỏa này.
Tu vi đều là Nguyên cảnh nhị tam trọng, loại nhân vật này, ở Lăng Vân khu, chỉ là tiểu đệ làm vũ khí cho người sử dụng.
Lộ ra một dáng tươi cười nghiền ngẫm, lông mày của Giang Trần nhẹ nhàng nhíu một cái:
- Chó ngoan không cản đường, các ngươi đây là có ý tứ gì?
- Quả nhiên là tiểu tử ở nông thôn, không có giáo dưỡng.
- Ngay cả Ngôn Hoành Đồ sư huynh cũng dám mạo phạm, quả nhiên là ngu xuẩn.
Ba gia hỏa này, nhao nhao mở miệng quát lớn. Nhưng đã quên, là bọn hắn mở miệng mỉa mai Giang Trần trước, lại chặn đường ở sau.
Sắc mặt của Giang Trần trầm xuống, cũng lười nói nhảm với những người này:
- Bốn chữ, cút xa một chút.
Loại tiểu nhân vật này, xem xét liền biết là Ngôn Hồng Đồ phái ra thăm dò hắn, Giang Trần căn bản không có hứng thú nói nhảm với loại mặt hàng này.
Nhưng mà, thái độ của Giang Trần, lại càng kích phát nộ khí của ba người này.
Ba người này, tuy ở Đan Hà Cốc địa vị bình thường, nhưng dầu gì cũng là đệ tử hạch tâm. Đệ tử hạch tâm, thì có ngạo khí của đệ tử hạch tâm.
Nhất là ở trước mặt Giang Trần, luận tư lịch, luận tu vi, bọn hắn đều cảm giác mình hơn xa Giang Trần. Như vậy Giang Trần nhục nhã, nghiền áp Giang Trần, hết thảy là đương nhiên.
Thế nhưng Giang Trần này, vậy mà dám cãi lại? Còn hung hăng càn quấy như vậy? Cái này ở bọn hắn xem ra, không thể nghi ngờ là thiên đại mạo phạm.
Một tiểu tử nông thôn, ở trước mặt ba đệ tử hạch tâm, lại dám mở miệng chống đối?
- Giang Trần, xem ra, chúng ta nên để cho ngươi biết, quy củ của Đan Hà Cốc này là cái gì?
Ba gã đệ tử hạch tâm kia lẫn nhau ném đi ánh mắt, tam vị nhất thể, hình thành một hình chữ "Phẩm", hoàn toàn phong kín đường đi của Giang Trần.
Đan Càn Cung không cấm đệ tử luận bàn, trừ khi muốn phân ra sinh tử, mới cần xin tông môn.
Một ít tiểu đả tiểu nháo, đệ tử tầm đó có thể tự giải quyết.
Cho nên, tại Đan Hà Cốc, loại tư đấu này, có thể nói là tầng tầng lớp lớp.
- Loại mặt hàng như các ngươi, cũng nói quy củ với ta? Một câu, lăn hay không lăn?
Giang Trần nhíu mày, quát.
- Giang Trần, cho ngươi hai lựa chọn, một là hiện tại xuống quỳ cầu xin tha thứ, hai, ta đánh tới ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ánh mắt của Giang Trần có chút híp lại.
Trong lúc đó, sắc mặt trầm xuống, tay phải khẽ nhấc, ngón trỏ hư không điểm một cái.
- Lăn.
Một tiếng quát chói tai từ trong miệng Giang Trần phun ra. Tà Ác Kim Nhãn bắn ra lệ mang, như tia chớp phá toái hư không.
Cùng lúc đó, ngón tay của Giang Trần điểm một cái, như một đạo Tinh Quang diệu bắn, rồi đột nhiên bắn ra sương lạnh vô tận, mang tất cả hư không.
Nhất thời, nhiệt độ chợt hạ xuống, phảng phất ngay cả hư không cũng lập tức bị đóng băng.
Hàn mang đáng sợ, theo hư không lan tràn, hô hấp tầm đó, liền lan tràn đến dưới chân ba gã đệ tử hạch tâm kia. Băng hàn chi lực cường đại, phảng phất như một tòa Băng Sơn đập vào mặt.
- Cái gì?
- Không tốt.
Một chiêu này, là Bạo Tinh chỉ được Giang Trần dung hợp Băng Liên chi lực, tên đầy đủ là Huyền Minh Bạo Tinh chỉ.
Một chỉ xuống dưới, có thể so với trời đông giá rét, đóng băng hết thảy.
Hàn khí phong tỏa này cực kỳ bá đạo, lập tức liền khóa lại cả hư không.
Ba gã đệ tử hạch tâm kia, cảm thấy toàn thân bị vô số Băng Sơn ngăn chặn, huyết mạch dùng tốc độ có thể thấy được, dần dần đóng băng.
Mà những tùy tùng của bọn hắn, thực lực thấp kém, cơ hồ là lập tức bị đông thành tượng.
Chỉ còn lại có con mắt tuyệt vọng lộ ở bên ngoài, không ngừng nháy động, lộ ra sợ hãi cùng tuyệt vọng vô tận, ở thời khắc này, phảng phất đã trải qua chuyện kinh khủng nhất trên thế giới.
Ba gã đệ tử hạch tâm kia hồn phi phách tán, vô luận bọn hắn chống cự như thế nào, cũng không thể ngăn cản băng hàn chi lực xâm lấn cơ thể.
Mà ngón tay của Giang Trần treo cao, chỉ cần hơi động thoáng một phát, liền có thể quyết định sinh tử của bọn hắn.
Ngay lúc này, khóe miệng của Giang Trần lộ ra một tia cười nhạt, thu ngón tay lại.
Nhất thời, băng hàn chi lực khủng bố bỗng nhiên tiêu tán, lại lần nữa khôi phục bình thường.
Băng hàn chi lực vừa đi, huyết mạch của những người này mới khôi phục bình thường, liên tục vận chuyển một Chu Thiên, lúc này mới hóa giải băng hàn chi lực xâm lấn trong cơ thể.
Trong ánh mắt cả đám nhìn Giang Trần, đã nhiều ra vài phần sợ hãi.
Dù sao trên danh nghĩa là đồng môn, lần thứ nhất động thủ, Giang Trần không có thống hạ sát thủ, chỉ là cho một cảnh cáo.
Không có gì so với tử vong uy hiếp càng có sức thuyết phục.
Ba đệ tử hạch tâm kia, mặc dù lại ngạo khí, cũng biết trong nháy mắt vừa rồi, Giang Trần muốn tiêu diệt bọn hắn, là dễ như trở bàn tay.
Lúc này, bọn hắn nào dám cản đường nữa.
Nhìn Giang Trần mang theo tùy tùng nghênh ngang rời đi, ba đệ tử hạch tâm kia chật vật không chịu nổi, nhìn lẫn nhau, đều từ trong mắt đối phương, chứng kiến ý sợ hãi nồng đậm.
- Tiểu tử này... Chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, lại có uy năng đáng sợ như thế? Ta cảm giác hắn và đám thiên tài Địa Nguyên cảnh kia, là hoàn toàn có thể sánh vai a.
- Ai, không nói nữa. Đi nói cho Ngôn Hoành Đồ sư huynh a. Lần này chúng ta xem như mất mặt rồi.
- Giang Trần...
Ba đệ tử hạch tâm này, đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, đã không còn có ngạo khí trước kia, ủ rũ bước đi.
Danh Sách Chương: