Những mộ bia kia, từng mảnh hóa thành bột mịn, nhao nhao nghiền nát.
Thương Bình Vương khoan thai cười cười:
- Không gì hơn cái này, Hoàng đạo hữu…mời.
Thần thái Giang Trần như thường, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Thương Bình Vương này quả nhiên không có hảo ý, một kích này nhìn như hung mãnh, nhưng chỉ phá hủy mộ bia, những Bạch Cốt Ma Binh phía dưới, thì một cái cũng không có bị thương.
Giang Trần tuyệt đối không tin, dùng nhãn lực của Thương Bình Vương, sẽ nhìn không thấy phía dưới có Bạch Cốt Binh. Những Bạch Cốt Binh này, trước kia Giang Trần từng gặp được qua.
Những Bạch Cốt Binh này, đã có thần thông hóa hình, thời điểm cần, có thể hiển hóa hình người.
Hôm nay tuy mộ bia phá hủy, nhưng Bạch Cốt Binh chí ít có mấy trăm, còn tiềm phục ở dưới lòng đất. Những Bạch Cốt Binh này trí tuệ không tính cao, tự nhiên không biết hai người phía trên, sớm đã phát hiện sự hiện hữu của bọn nó.
Giang Trần thấy Thương Bình Vương để cho mình đi trước, hiển nhiên là không có hảo tâm, lập tức cười cười:
- Vương gia, chuyện tốt làm đến cùng, không bằng ngươi mở đường trước a.
Biểu lộ của Thương Bình Vương như thường, gật gật đầu:
- Nơi này quỷ dị, Hoàng đạo hữu phải chiếu cố bằng hữu, đi trước mở đường xác thực không ổn. Bất quá để ngươi ở phía sau, trong nội tâm bổn vương cũng bất an. Không bằng như vậy, lão Sâm, ngươi phía trước mở đường, bổn vương ở phía sau bọc hậu. Mọi người đồng tâm hiệp lực, xuyên qua cốc này?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại không có cất bước, mà đột nhiên hỏi:
- Vương gia, cốc này hung hiểm như vậy, vì sao ngươi nhất định phải đi qua?
Thương Bình Vương thở dài:
- Ta nhận được tin tức, cuối cốc này, có một Đại Cơ Duyên. Nếu có được, cả đời được lợi.
- Cơ duyên gì?
Giang Trần nhịn không được hỏi.
- Hắc hắc, Hoàng đạo hữu đã không có ý cùng bổn vương hợp tác, chuyện này, thứ cho bổn vương không thể nói.
Vẻ mặt Thương Bình Vương thần bí.
Trong nội tâm Giang Trần thầm mắng lão hồ ly này giảo hoạt, bất quá biểu lộ lại vô cùng đạm mạc, cũng không đi hỏi, khoát tay chặn lại:
- Vương gia đã có Đại Cơ Duyên, chúng ta vẫn quy củ cũ, đại lộ chỉ lên trời, tất cả đi một bên.
Thương Bình Vương khẽ giật mình:
- Tại đây chỉ có một con đường, chẳng lẽ ngươi muốn xuất cốc?
Giang Trần cười cười:
- Vương gia đi trước đi, miễn cho Vương gia cảm thấy ta muốn tranh Đại Cơ Duyên với ngươi, tổn thương hòa khí.
Nói cho cùng, Giang Trần còn không tin Thương Bình Vương.
Thương Bình Vương cười khổ:
- Tựa hồ Đạo hữu có chút không tin bổn vương a.
- Đi ra bên ngoài, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Kỳ thật trong nội tâm Giang Trần vô cùng lo lắng, sở dĩ hắn để Thương Bình Vương đi trước, là không muốn đem phía sau lưng tặng cho Thương Bình Vương.
Để cho Thương Bình Vương đi ở phía trước, mặc dù lão tiểu tử đó có mưu đồ gì, Giang Trần cũng có thời gian ứng đối.
Hơn nữa, phía trước tuy mộ bia bị hủy, nhưng những Bạch Cốt Binh kia vẫn còn, Giang Trần lại không muốn mình đi xung phong.
Thương Bình Vương than nhẹ một tiếng, lúc này cũng chỉ có thể ra vẻ không biết dưới mặt đất có rất nhiều Bạch Cốt Ma Binh, hướng tùy tùng đánh cái bắt chuyện:
- Hoàng đạo hữu đã không tin chúng ta, chúng ta đi trước một bước.
Thương Bình Vương thấy Giang Trần không có phớt lờ, thủy chung đề phòng mình, tuy trong nội tâm muốn lập tức trở mặt, nhưng vẫn khắc chế lấy.
Không có nắm chắc, Thương Bình Vương tuyệt đối sẽ không ra tay.
Đây là nguyên tắc của hắn. Nhất là ở trong thung lũng quỷ dị này, Thương Bình Vương hoặc là một kích mất mạng, hoặc là tuyệt không ra tay.
Không biết là e ngại phù lật của Thương Bình Vương cường đại, hay là có nguyên nhân gì khác, những Bạch Cốt Binh này ở thời điểm Thương Bình Vương đi qua, vậy mà không có phát động công kích.
Giang Trần thấy một màn như vậy, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng trong lòng thì có chút do dự.
Thương Bình Vương đi qua, Bạch Cốt Binh không có công kích bọn hắn, nếu mình nhân cơ hội đi qua, chúng cũng không công kích sao?
Nếu như thế, này là một cơ hội đi qua rất tốt.
Nhưng mà, nếu như Bạch Cốt Binh bỗng nhiên phát động công kích với mình, Giang Trần cũng không phải sợ bọn nó. Mà là kiêng kị Thương Bình Vương đi ở phía trước.
Bạch Cốt Binh, Giang Trần có biện pháp đối phó, nhưng mà cộng thêm Thương Bình Vương, vậy thì khó mà nói rồi.
Giang Trần do dự một lát, vẫn quyết định chờ Thương Bình Vương đi một hồi, lại đi qua. Dù bị Bạch Cốt Binh công kích, Giang Trần cũng không muốn đồng thời đối mặt với Thương Bình Vương uy hiếp.
Chờ Thương Bình Vương đi qua gần nửa canh giờ, Giang Trần nhìn những Bạch Cốt Binh kia, tựa hồ còn không có ý tứ phát động công kích.
Giang Trần nhìn trạng thái của Hoàng Nhi, tuy ngũ cảm lục thức toàn bộ phong bế, nhưng mà khí âm tà trong cốc, vẫn hoặc nhiều hoặc ít có chút ảnh hưởng.
- Không thể đợi nữa rồi.
Giang Trần cắn răng một cái, cất bước phóng đi.
Lại để cho Giang Trần cảm thấy ngoài ý muốn chính là, những Bạch Cốt Binh kia giống như ngủ rồi, căn bản không có phát động công kích, cả đám như là tượng binh tiềm phục trong lòng đất, vẫn không nhúc nhích, căn bản không có ý tứ phát động công kích.
Giang Trần nhìn thấy loại tình hình này, sao còn có thể chần chờ, xuyên qua rất nhanh.
Bất quá đi qua khu vực mộ bia, cảnh giác của Giang Trần cũng không có buông lỏng. Thung lũng này quỷ dị như vậy, đoán chừng khu vực mộ bia chỉ là món ăn khai vị.
Hơn nữa, tại sao những Bạch Cốt Binh kia không công kích mình, không công kích Thương Bình Vương?
Điều này cũng làm cho Giang Trần cảm thấy hồ nghi.
- Sau lưng Bạch Cốt Binh này, nhất định có người thao túng. Bằng không thì, dùng trí tuệ của bạch cốt hóa hình, dù khi còn sống có chút ý thức lưu lại, nhưng trí tuệ cũng không cao. Thấy bọn mình có lẽ có bản năng công kích, tại sao bỗng nhiên thả mình cùng Thương Bình Vương đi qua?
Giang Trần càng nghĩ càng cảm thấy sợ nổi da gà, cảm thấy sau lưng có một đôi mắt, đang nhìn mình chằm chằm.
- Tình huống của Hoàng Nhi có chút không ổn. Phải mau chóng tìm được An Hồn Mộc, mặc kệ Ma tộc này mạnh cỡ bao nhiêu, An Hồn Mộc, phải lấy được.
Giang Trần biết, hiện tại đã không có đường lui rồi.
Dưới mắt không đơn thuần là Ma tộc uy hiếp, còn có Thương Bình Vương tâm tư không rõ, cũng để cho Giang Trần cảm thấy phiền toái không ít.
Cho nên Giang Trần lòng nóng như lửa đốt, lại không thể tăng thêm tốc độ.
Đang đi tầm đó, bỗng nhiên Giang Trần dừng lại, xem xét mặt đất, lại nhìn bốn phía, sắc mặt ngưng tụ, trở nên cực kỳ khó coi.
Một loại trực giác cường giả, làm cho Giang Trần lập tức cảm giác được nguy cơ vô tận, đang hướng mình điên cuồng tuôn đi qua.
Nghĩ tới đây, Giang Trần hư không trảo một cái, trong tay âm thầm chế trụ một miếng ấn phù.
Đúng là Đế Lâm Ngự Giáp Phù lúc trước Bàn Long phiệt chủ tặng cho Giang Trần.
Đồng thời, tay kia của Giang Trần, lại âm thầm thủ sẵn Phi Vũ kính, nhãn quan bốn đường, tai nghe bát phương.
Đột nhiên, trong rừng phía bên phải, một mũi tên đột nhiên bắn ra, thế cực nhanh, quả thực vượt ra khỏi Giang Trần tưởng tượng.
Giang Trần không cần suy nghĩ, Phi Vũ kính nhoáng một cái, mũi tên kia bị Phi Vũ kính chiếu trúng, tốc độ lập tức yếu bớt.
Danh Sách Chương: