- Vậy sao? Tại sao ta lại cảm thấy là giang sơn thay đổi, phế tài xuất hiện? Mỗi một đời đều là phế tài, tự nhiên không tồn tại vấn đề một đời không bằng một đời.
Giang Trần cười lạnh nói.
Tử Xa Mân ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng ngôn từ của Thiệu Uyên này lại sắc bén như vậy. Như vậy có thể giải vây cho hắn a.
Tài ăn nói của Tử Xa Mân không tệ, nhưng muốn nói tới nhanh trí đấu võ mồm, hắn vẫn thiếu một chút.
Đừng nói là Tử Xa Mân, cả Vĩnh Hằng thánh địa, ai mà không cảm thấy kỳ quái cơ chứ? Bọn họ vẫn cho rằng Thiệu Uyên là thiên tài lạnh lùng, là một thiên tài ít xuất hiện.
Thế nhưng lại không ngờ rằng lúc đấu mồm mép, Thiệu Uyên này lại có lời lẽ sắc bén như vậy.
Mà ý nghĩ của Giang Trần cũng rất đơn thuần. Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là trên thịnh hội này toàn lực biểu hiện mình, làm cho Vĩnh Hằng thánh địa hiểu rõ giá trị của hắn. Chứng minh với Vĩnh Hằng thánh địa, Giang Trần hắn vĩnh viễn xứng đáng được Vĩnh Hằng thánh địa ủng hộ toàn lực.
Người trung niên kia hiển nhiên không có ngờ tới, tiểu tử trong Vĩnh Hằng thánh địa này lại có gan dám can đảm tranh luận với mình. Hơn nữa còn ngang nhiên châm chọc Bách Hoa thánh địa bọn họ đời sau không bằng đời trước, toàn là củi mục.
Người trẻ tuổi này phải ngu muội tới cỡ nào mới có thể nói ra những lời này cơ chứ?
Người trẻ tuổi kia giận quá hóa cười lạnh lùng cười nói:
- Đúng là người không biết thì không sợ. Nếu như Bách Hoa thánh địa ta đời sau không bằng đời trước, đều là củi mục mà nói, vậy loại bại tướng dưới tay như Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi thì tính là thứ gì chứ? Nếu như nhớ không nhầm mà nói, năm đó người nào đó của Vĩnh Hằng thánh địa trong lúc so đấu đan đạo thua Thạch Huyền đại nhân nhà chúng ta. Tức giận tới mức tâm map hát tác, bạo thể vẫn lạc, dường như cũng không qua bao nhiêu năm a.
Người này vừa nói vừa lắc đầu, mang theo ý tứ trào phúng nồng đậm:
- Nhưng mà cũng khó trách, người trẻ tuổi nha, chưa nhìn qua các mặt của xã hội, vô tri không biết sợ.
Chẳng khác nào là vạch mặt.
Bên Vĩnh Hằng thánh địa, tất cả mọi người sau khi nghe lời nói này đều cực kỳ không vui, đây rốt cuộc vẫn là thịnh hội mà Vĩnh Hằng thánh địa tổ chức, người Bách Hoa thánh địa này cũng quá kiêu ngạo a.
Giang Trần vẫn ung dung, khoan than cười rộ lên:
- Chuyện Tử Mục trưởng lão, tự nhiên ta có nghe nói tới. Bất quá phiên bản ta nghe nói là những người kia dùng âm mưu quỷ kế, dùng thủ đoạn người khác không nhận ra mới may mắn thắng được Tử Mục trưởng lão. Về sau lại lợi dụng chuyện này mua danh chuộc tiếng, lừa gạt người trong thiên hạ vài thập niên a.
Lời này của Giang Trần không có một chút sợ hãi nào, trực tiếp dội chậu nước bẩn lên trên người Thạch Huyền kia.
Thạch Huyền lúc trước so đấu đan đạo với Tử Mục trưởng lão, rốt cuộc có sử dụng thủ đoạn âm hiểm hay không Giang Trần không biết, hắn cũng không muốn biết.
Mục tiêu của hắn khi làm như vậy chính là chọc giận người Bách Hoa thánh địa, chọc giận Thạch Huyền kia.
Quả nhiên lời này vừa nói ra, hai mắt vốn đang khép hờ của Thạch Huyền đột nhiên trợn lên, bắn ra một đạo hung quang lạnh lùng nhìn về phía Giang Trần.
Giang Trần ung dung cười cười, không chút né tránh nào, đó lấy ánh mắt của Thạch Huyền kia.
- Thạch Huyền đại nhân, tiểu tử không có ngậm máu phun người a. Những chuyện này chắc hẳn trong lòng ngươi hẳn cũng tự biết, đúng không?
Giang Trần như cười như không nói.
Thạch Huyền vốn cũng không phải là người lòng dạ rộng lượng, sắc mặt hắn trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Tử Xa Mân nói:
- Tử Xa Mân, ngươi ở Vạn Uyên đảo tuy rằng cũng không tính là thượng đẳng, nhưng dầu gì cũng là một đại nhân vật. Thịnh hội bực này, để cho một tiểu tử miệng còn hôi sữa ở chỗ này nói loạn. Ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười hay sao?
Tử Xa Mân mỉm cười, vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu nói:
- Người trong thiên hạ không cười được hắn. Cũng không có ai có tư cách cười hắn.
- Ồ?
Thạch Huyền tùy ý cười ha hả:
- Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi từ khi nào cao không thể chạm tới như vậy? Người trong thiên hạ cũng không có tư cách nói tới các ngươi?
Tử Xa Mân lạnh nhạt nói:
- Thạch Huyền đạo hữu, nếu như ngươi có thể luyện chế ra được Thái Nhất bổ thiên đan này, ngươi cũng có tư cách kiêu ngạo. Nhưng mà đáng tiếc ngươi lại không được.
- Cái gì?
Tất cả mọi người chấn động, nhao nhao quăng ánh mắt kinh ngạc về phía Giang Trần.
Trước đó mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều nghe nói Thái Nhất bổ thiên đan này là do một người trẻ tuổi phát minh ra. Nhưng đối với loại tin đồn này, khắp nơi đều bán tín bán nghi, cảm thấy đây là sương mù do Vĩnh Hằng thánh địa ném ra. Mặc dù mọi người cũng nói tới cái tên Thiệu Uyên này, nhưng mà rốt cuộc Thiệu Uyên này là ai, bộ dáng ra sao mọi người cũng không rõ ràng cho lắm.
Hiện tại nghe Tử Xa Mân nói như vậy mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra Thiệu Uyên mà mấy hôm nay mọi người điên cuồng thảo luận chính là người trẻ tuổi nhanh mồm nhanh miệng này.
Trong lúc nhất thời, hiện trường yên lặng một mảnh. Vô số ánh mắt đều nhao nhao tập trung lên trên người Giang Trần, từng đạo ánh mắt đều tràn ngập hiếu kỳ, mọi người hiển nhiên đều muốn nhìn kỹ xem, người trẻ tuổi được xưng là luyện chế ra Thái Nhất bổ thiên đan rốt cuộc có chỗ đặc thù gì.
Chợt nhìn qua người trẻ tuổi kia cũng không có quá nhiều chỗ kinh người.
Nhưng cẩn thận quan sát, lại phát hiện ra người trẻ tuổi kia quả thực có rất nhiều chỗ khiến cho người ta kinh ngạc. Không nói tới cái khác, chỉ bằng vào phần khí độ này của hắn cũng khiến cho rất nhiều người trẻ tuổi căn bản không kịp chuẩn bị.
Một người trẻ tuổi đối mặt với nhiều tiền bối đan đạo như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trò chuyện vui vẻ, ngay cả Thạch Huyền cũng dám lên tiếng châm chọc, phần khí độ này, phần gan dạ sáng suốt và dũng khí này, đủ để cho người ta xem trọng.
Thạch Huyền lạnh lùng cười đánh giá Giang Trần:
- Không thể tưởng tượng được, sau khi Tử Mục trưởng lão vẫn lạc, đan đạo của Vĩnh Hằng thánh địa các ngươi càng ngày càng không có tiền đồ. Loại lời nói dối thấp kém này cũng dám nói ra. Các ngươi coi đồng đạo trong Vạn Uyên đảo này đều là kẻ đần hay sao?
Thạch Huyền tuyệt đối không tin, đan đạo có quy luật của đan đạo một người trẻ tuổi có thể luyện chế ra Thái Nhất bổ thiên đan, có thể luyện chế ra loại đan dược này.
Phẩm chất hoàn mỹ kia, kỹ thuật hoàn mỹ, kỹ thuật tràn ngập nội tình, những thứ này không phải là thứ mà người trẻ tuổi có thể khống chế.
Tử Xa Mân lạnh nhạt nói.
- Thế giới đan đạo, thiên tài xuất hiện lớp lớp, năm đó Thạch Huyện đạo hữu tự xưng là thiên tài thiếu niên, chẳng lẽ không cảm thấy có thiên tài trẻ tuổi so với ngươi còn kiệt xuất hơn xuất hiện hay sao? Chuyện ngươi không làm được thì cảm thấy đồng đạo trong thiên hạ không ai làm được hay sao? Thạch Huyền đạo hữu cảm thấy thiên phú đan đạo của mình là chưa từng có, vô tiền khoáng hậu hay sao?
Tử Xa Mân nói cũng có tính công kích rất mạnh.
Danh Sách Chương: