Nghe Giang Trần nói như vậy, Lăng Huệ Nhi càng đắc ý, ưỡn bộ ngực:
- Liên quan gì tới bọn hắn? Chỉ cần bổn tiểu thư thích, bọn hắn quản được sao?
Lập tức, trên mặt Lăng Huệ Nhi lộ ra một nụ cười giảo hoạt tự cho là đúng, lại nói:
- Giang sư huynh, nếu như ngươi có thể giúp ta một chuyện, về sau Huệ Nhi sẽ làm nha đầu cho ngươi sai sử. Muốn ấm giường thì ấm giường, muốn thị tẩm liền thị tẩm. Ngươi muốn cái gì cũng có thể nha.
Lăng Bích Nhi nghe vậy, phương dung thất sắc:
- Huệ Nhi, ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó?
Lăng Huệ Nhi không cam lòng yếu thế:
- Tỷ tỷ, chỉ một mình ngươi đau lòng cha, chẳng lẽ Huệ Nhi không thể vì cha làm chút chuyện sao? Làm nha hoàn cho Giang sư huynh, tổng khá hơn hầu hạ những lão đầu tử vừa già lại hỏng bét kia.
Giang Trần có chút nghe không nổi nữa, cười khổ nói:
- Dừng lại, Huệ Nhi sư muội. Hỗ trợ cái gì, ngươi nói đi. Ta có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ. Nha hoàn gì đó thì đừng, ta cũng không muốn giảm thọ a.
Nói đùa gì vậy, để hoa tỷ muội của Đan Càn Cung làm nha hoàn cho mình, Giang Trần cũng không muốn trở thành toàn dân công địch.
Lăng Huệ Nhi tự nhiên cười nói, đối với Lăng Bích Nhi làm một cái mặt quỷ đắc ý:
- Tỷ tỷ, ngươi thấy không? Ngươi quanh co nói một tràng, còn không bằng mỹ nhân kế của Huệ Nhi. Ta đã nói, Giang sư huynh là người tốt, nhất định sẽ hỗ trợ. Ngươi còn không bằng nói thẳng.
Lăng Bích Nhi than nhẹ một tiếng, nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ không để cho Lăng Huệ Nhi nói nàng như vậy.
Nhưng giờ phút này, sự thật nói rõ, mình mịt mờ như vậy, thật đúng là không bằng muội muội nói trực tiếp.
Không phải Lăng Bích Nhi không muốn đi thẳng vào vấn đề, mà là tính cách của nàng, nhất định không có khả năng như muội muội Lăng Huệ Nhi, không kiêng nể gì cả.
- Giang sư đệ, chắc hẳn ngươi cũng suy đoán ra một chút. Cha ta ở lúc ta còn bé, ngộ nhập một ít cấm địa, trúng phải Mê Thần Chướng. Sau khi trở về, liền mê mang, không qua mấy ngày thì tâm thần mất phương hướng. Cho tới bây giờ, mười năm đi qua, tỷ muội ta nghĩ hết thảy biện pháp, cũng vô kế khả thi. Nếu như Giang sư đệ có biện pháp, cuộc đời này, Lăng Bích Nhi làm trâu làm ngựa báo đáp.
Lăng Bích Nhi nói ra lời này, trên mặt bị rặng mây đỏ che kín, một mực hồng đến sau tai, thậm chí đã xuống cổ.
Giang Trần thấy hai tỷ muội này, một cái chân thành, một cái suất tính, hiển nhiên cũng không phải giả bộ. Từ ánh mắt của các nàng liền có thể thấy được, những năm này, các nàng hoàn toàn chính xác đã nghĩ hết biện pháp.
Giang Trần cũng không phải loại thấy chết mà không cứu, huống chi là đồng môn.
- Lăng sư tỷ, Mê Thần Chướng khó chẩn đoán chính xác, ta cũng không dám đánh cược. Chờ lần này chấm dứt bế quan, ta sẽ đi quý phủ bái phỏng, nhìn xem tình huống của lệnh tôn, lại dự kiến so sánh. Ta cam đoan, chỉ cần ta có thể làm được, tất sẽ đem hết toàn lực.
Mê Thần Chướng không phải độc bình thường, Giang Trần không thấy người bệnh, sẽ không dám nói trị khỏi.
Lăng Bích Nhi nghe vậy đại hỉ, liên tục gật đầu:
- Ân, chỉ cần Giang sư đệ đi xem một cái, dù không thể trị, tỷ muội ta cũng vĩnh viễn cảm tạ đại ân.
Giang Trần khoát tay áo:
- Nói quá lời, tiện tay mà thôi.
Lăng Bích Nhi biết Giang Trần muốn bế quan, cũng rất thức thời, mang theo Lăng Huệ Nhi cáo từ.
Giang Trần cũng vô tâm lưu khách, ở trước Huyễn Ba Sơn đan đấu, Giang Trần hi vọng vọt tới Nguyên cảnh ngũ trọng. Dù sao, tiến vào Huyễn Ba Sơn, thực lực nhiều một phần, nắm chắc sẽ lớn một phần.
Tiễn đưa Lăng gia tỷ muội ra động phủ, Giang Trần đang muốn phản hồi, bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy Lăng Huệ Nhi nhanh như chớp chạy tới.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, biểu lộ lộ ra vài phần kỳ kỳ quái quái. Nàng chạy tới, phong quang trước ngực run rẩy, cho người cảm giác rất phức tạp.
- Giang sư huynh, mượn một bước nói chuyện được chứ?
Giang Trần hồ nghi, còn chưa mở miệng, đã bị Lăng Huệ Nhi lôi kéo, đi vào sau một rừng cây.
- Huệ Nhi sư muội, có chuyện gì sao?
Lăng Huệ Nhi khẽ cắn môi mỏng, ở trong đôi mắt, nước gợn lưu chuyển, tựa hồ đang xoắn xuýt lấy cái gì.
Trong giây lát, Lăng Huệ Nhi một phát bắt được tay Giang Trần, trực tiếp ấn lên bộ ngực no đủ của mình.
- Giang sư huynh, ngươi sờ xem, nơi này của Huệ Nhi là hàng thật giá thật. Nếu như có thể chữa cho tốt cha ta, về sau Huệ Nhi sẽ để cho Giang sư huynh sờ.
Giang Trần không phải chính nhân quân tử gì, nhưng tay ấn lên bộ ngực no đủ của Lăng Huệ Nhi, lực đàn hồi mười phần, chứng kiến khuôn mặt non nớt của Lăng Huệ Nhi, mặc dù đối mặt chỉ là một tiểu cô nương 17 tuổi, nhưng nội tâm lại có một loại cảm giác phạm tội.
Hắn biến sắc, giống như bị chạm điện thu tay về:
- Huệ Nhi sư muội, không cần như thế.
Lăng Huệ Nhi khó hiểu, trên mặt có chút mê mang, tựa hồ bị cử động của Giang Trần hù dọa, lã chã muốn khóc:
- Giang sư huynh, ta vụng trộm nghe những sư huynh kia nghị luận, bọn hắn đều rất ưa thích chỗ này của nữ hài tử. Chẳng lẽ ngươi không thích sao?
Giang Trần cười khổ, tiểu nha đầu này, nói nàng quỷ linh tinh quái, thực sự không sai a. Không chỉ đơn thuần, thật đúng là đơn thuần gần như ngu ngốc rồi.
- Giang sư huynh, có phải ngươi cảm thấy Huệ Nhi quá tùy tiện hay không? Không phải như thế. Chỗ này của Huệ Nhi, ngoại trừ chính mình, không có người nào chạm qua. Lúc này là tiền lãi, để cho Giang sư huynh thử xem xúc cảm trước, như vậy ngươi mới có thể tận tâm tận lực khám bệnh cho cha ta. Huệ Nhi cam đoan, về sau bất kể là ai, cũng sẽ không để cho hắn đụng...
Nói xong, lại tựa hồ cảm thấy lời này còn chưa đủ sức nặng, nặng nề bổ sung một câu:
- Chỉ có Giang sư huynh chữa tốt cha ta mới có thể.
Giang Trần không phải Thánh Nhân, bị Lăng Huệ Nhi làm như vậy, bao nhiêu cũng có chút phản ứng bình thường. Nhưng lý trí cuối cùng chiếm được thượng phong.
Lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói:
- Huệ Nhi sư muội, ta đã đáp ứng các ngươi, tất nhiên sẽ hết sức. Nhanh trở về đi, đừng để Bích Nhi sư tỷ lo lắng.
Nói xong, Giang Trần sợ Lăng Huệ Nhi làm ra động tác càng lớn, quay người liền đi.
Lăng Huệ Nhi bề bộn đuổi theo, ngữ khí có chút gấp:
- Giang sư huynh, chẳng lẽ ngươi không ưa thích Huệ Nhi sao? Coi như ngươi không thích Huệ Nhi, tỷ tỷ của ta cũng lập thề độc. Nếu ngươi có thể chữa tốt cha ta, tỷ tỷ cũng sẽ phục thị ngươi cả đời.
Cái loạn thất bát tao gì a.
Giang Trần có chút chống đỡ không được, thuận tay đánh ra một đạo khí tường, ngăn trở Lăng Huệ Nhi.
- Huệ Nhi sư muội, ngươi về trước đi. Những sự tình này, sau này chúng ta hãy nói.
Giang Trần thật sự là sợ cô nương thần kinh không ổn định này rồi, cái gì cũng dám nói a.
Lăng Huệ Nhi dừng bước chân, nghiêng cái đầu nhỏ, cười hì hì:
- Giang sư huynh, ngươi thẹn thùng cái gì? Nói cho ngươi biết, chỗ đó của tỷ tỷ, tuy không có lớn như ta, nhưng cũng không nhỏ. Hì hì, nàng tắm rửa luôn không cho ta tắm cùng, nhưng ta vụng trộm nhìn qua. Dáng người tỷ tỷ...
Danh Sách Chương: