Mục lục
Sát Thần Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vi Kiệt cười hắc hắc, hắn cũng biết không phải Giang Trần thực sự tức giận, nhưng mà hắn cũng không thể không nói ra.

- Tin tức tốt là phòng đấu giá số một Lưu Ly vương thành ngày mai sẽ có một đấu giá hội khổng lồ. Theo tin tức nói, ngày mai sẽ có không ít thứ tốt được tham dự đấu giá.

- Vậy tin tức xấu thì sao?

Giang Trần nhíu mày.

- Tin tức xấu chính là Vi gia chúng ta chỉ có hai danh ngạch tham dự.

Vi Kiệt nói tới chuyện này cũng có chút buồn bực.

- Đấu giá hội gì mà có cái giá cao như vậy? Vi gia các ngươi cũng chỉ có hai danh ngạch?

Giang Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu như là đấu giá hội khổng lồ, dùng địa vị của Vi gia trong Lưu Ly vương thành, danh ngạch đáng lý ra không ít tới mức như vậy a.

Vi Kiệt buồn bực nói:

- Chủ đề của đấu giá hội này có liên quan tới phương diện đan dược. Bởi vì những năm này Vi gia ta ở phương diện đan dược yếu thế. CHo nên trong danh sách mời, bị người ta xem nhẹ cũng là chuyện bình thường. Có thể cho chúng ta hai danh ngạch xem như đã nể mặt mũi thế gia cửu cấp như chúng ta rồi. Vốn Vi gia ta không có Đan Vương, người ta không mời Vi gia, cũng hoàn toàn không thể nói gì được.

Phương diện đan dược?


Giang Trần nghe vậy cũng có chút hào hứng.

Phòng đấu giá số một Lưu Ly vương thành, một đấu giá hội về phương diện đan dược khổng lồ.

Chỉ riêng bằng hai điểm này Giang Trần cũng vô cùng có hứng thú.

Bản thân hắn muốn làm sinh ý đan dược ở nơi này, loại thịnh hội như thế này vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua được. Tuy rằng hắn đã đi dạo qua tất cả cửa hàng đan dược trên phố Thần Nông, thế nhưng cũng chỉ có thể hiểu rõ một ít tình huống trực quan. Có một ít chi tiết, tỉ mỉ vẫn cần tích lũy qua ngày tháng mới có thể nắm giữ được.

Mà loại đấu giá hội này đúng là một cơ hội tốt để hắn hiểu rõ về giới đan dược trong Lưu Ly vương thành.

Vi Kiệt nhìn thấy Giang Trần vô cùng hứng thú, vội nói:

- Chân huynh, ý của gia phụ là hai danh ngạch này, vô luận thế nào cũng phải cho huynh một cái. Nhưng mà...

- Nhưng mà ta không phải là Đan Vương khách khanh nhà các ngươi, cho nên lại sợ danh bất chính, ngôn bất thuận đúng không?. Chí𝘯h chủ, rủ bạ𝘯 đọc chu𝘯g — 𝗧𝗥UM𝗧𝗥UYỆ N.VN —

Giang Trần như cười như không hỏi Vi Kiệt.

Kỳ thực hắn biết rõ Vi gia rất muốn hắn trở thành Đan Vương khách khanh, chỉ là trong lúc nhất thời cũng không tiện mở miệng mà thôi.

Vi Kiệt cười hắc hắc:

- Chân huynh, việc này quả thực khó nói nên lời. Lần trước ta cũng từng đề cập với huynh rồi. Vi gia chúng ta trước kia cũng có một Đan Vương, bởi vì một ít chuyện xưa mà vẫn lạc. Cho nên tất cả Đan Vương trong Lưu Ly vương thành cũng biết, cho nên không muốn chịu nguy hiểm khi làm Đan Vương khách khanh trong Vi gia chúng ta. Cho nên... Việc này Vi gia chúng ta cũng không ép buộc huynh.

Chuyện này trước khi Vi Kiệt cũng từng đề cập qua với Giang Trần, lúc ấy tuy rằng Giang Trần cảm thấy kỳ quái, thế nhưng cũng không có hỏi nhiều. Dù sao lúc ấy hắn cũng không hiểu Vi gia này nhiều lắm. Cũng không có hứng thú làm Đan Vương khách khanh gì đó.

Hiện tại đã hợp tác với Vi gia, đối với Vi gia cũng coi như hiểu đôi chút. Giang Trần cảm thấy, cho dù đảm nhiệm chức vị Đan Vương khách khanh của Vi gia cũng không có chuyện gì.

Chỉ là hắn một mực không rõ, đảm nhiệm chức vị Đan Vương khách khanh có nguy hiểm gì sao?

Chẳng lẽ tranh đấu giữa các thế gia sẽ đổ lên đầu các Đan Vương?

Nhưng mà dù vậy Giang Trần nào có sợ? Luận bàn với Đan Vương trong các thế gia, quả thực hắn còn chưa sợ ai. Nếu như nói Đan Vương nào có thể chơi đùa chết Giang Trần hắn ở trên phương diện đan đạo, chỉ sợ người này cũng còn chưa có đầu hai vào Thần Uyên đại lục.


- Kiệt thiếu, có lẽ ngươi hiểu ta. Không phải ta sợ phiền phức. Mà ta chỉ sợ không chân thành.

Giang Trần lạnh nhạt nói.

Vi Kiệt sững sờ, nhanh chóng giải thích.

- Chân huynh, việc này cũng không phải cố ý gạt huynh, thật sự có chút chuyện không nói nên lời, quá xấu hổ.

- Nói đi.

Vi Kiệt nghĩ một lát mới thở dài một hơi:

- Nói tới việc này, kỳ thực Vi gia chúng ta cũng oan khuất. Tình cảnh của Vi gia chúng ta sở dĩ tới mức như hiện tại cũng là có quan hệ với chuyện này. Ngươi hẳn cũng biết Vi gia chúng ta là thế lực dưới trướng Bàn Long đại phiệt. Có thể trở thành thế gia cửu cấp là do Bàn Long đại phiệt chiếu cố và ủng hộ. Cho nên Vi gia chúng ta đối với Bàn Long đại phiệt trung thành và tận tâm, luôn luôn trung tâm...

Giang Trần chau mày, nói:

- Nói trọng điểm đi.

Vi Kiệt cười khổ, nói tiếp:

- Chân huynh, việc này liên quan tới một ít chuyện. Sau khi huynh nghe qua, ngàn vạn lần không nên nói ra bên ngoài, nếu không sẽ có đại họa lâm đầu.

Giang Trần khẽ gật đầu:

- Nếu nói tới việc này phải nói tới một ít chuyện cũ của Bàn Long đại phiệt. Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt vài thập niên trước có tin đồn đã chạm tới bình cảnh, mà phiệt chủ Bàn Long đại phiệt lại là một trong hai mươi tám phiệt chủ già nhất, nhiều tuổi nhất trong Lưu Ly vương thành. Nghe đồn số tuổi thọ hắn đã qua ba ngàn. Mà cảnh giới võ đạo của hắn chỉ dừng lại ở Hoàng cảnh cửu trọng, chênh lệch một bước kia, không có cách nào tấn chức lên Đại Đế.


- Đại Đế?

- Đúng vậy, Hoàng cảnh đỉnh phong, nếu như tiến thêm một bước chính là đại đế. Nhưng một bước này vô số cường giả Hoàng cảnh cửu trọng, dùng cả đời mình cũng không thể nào vượt qua. Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt là người thứ nhất. Nếu như hắn có thể vượt qua vậy thì sẽ trở thành đại đế thứ tám của Lưu Ly vương thành. Nhưng nếu như không vượt qua, rất có thể sẽ khiến cho địa vị đệ nhất đại phiệt trong Lưu Ly vương thành của Bàn Long đại phiệt lung lay. Thế giới võ đạo luôn tàn khốc như vậy. Trong Lưu Ly vương thành này, càng là như vậy, chênh lệch một bước là một ngàn dặm.

Vi Kiệt than nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn ngập vẻ thổn thức, hắn tiếp tục nói:

- Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt thông qua rất nhiều bí pháp, thế nhưng thủy chugn vẫn không có cách nào đột phá tới một bước kia. Một ngày nọ, cách đây mười năm, hắn cảm thấy trong vài thập niên tương lai hắn sẽ tán công. Một khi xuất hiệu dấu hiệu tán công chính là lúc đại nạn lâm xuống.

Đối với chuyện này Giang Trần cũng không xa lạ gì, cường giả Hoàng cảnh tán công, ở trong Vạn Tượng cực cảnh của Vạn Tượng Cương Vực hắn cũng từng xem qua.

Tán công, đối với cường giả võ đạo mà nói, là phương thức tàn khốc, cũng là thứ khó tránh nhất.

Chuyện này có nghĩa là đạn nạn đã tới, nghĩa là cả cuộc đời tu luyện cuối cùng cũng trở thành mây bay.

Ban đầu lúc thí luyện của bốn đại tông môn trong liên minh thập lục quốc, Giang Trần đã xem qua Chu Lân Hỏa Tích tán công, bị một đám Hỏa Nha đê giai bắt nạt.

Tán công giống như là hổ lạc đồng bằng, là mặt trời ngả về phía tây, vô cùng bất đắc dĩ, là anh hùng mạt vận, vô cùng tàn nhẫn.

Ban đầu ở Vạn Tượng Cương Vực, tộc trưởng Hạng Vấn Thiên của Đại Thánh đường, lúc dương thọ sắp hết, sắp tới lúc tán công cho nên mới không tiếc xuất huyết tranh mua một khỏa Vạn Thọ đan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK