- Ta thích! Liên quan gì đến ngươi!
Miêu Nghị trừng mắt:
- Ngươi nói gì? Nói thêm câu nữa!
Bát Giới quát:
- Ta nói vậy đấy, ngươi có thể làm gì ta? Ta cho ngươi ăn uống ngon lành, dốc lòng chiêu đãi ngươi, ngươi lại đốt tự miếu của ta, đạo lý ở đâu ra!
Khuôn mặt Miêu Nghị nhất thời lộ vẻ dữ tợn, chỉ vào hắn lạnh lùng nói:
- Được! Ngươi cứ tự nhiên!
Tay áo vung lên, trực tiếp vút không mà đi.
- Này... này...
Bát Giới lắc mình đến không trung la hét mấy câu, đáng tiếc không thể giữ lại, chợt gãi gãi cái đầu trọc, vẻ mặt ảo não, hối hận vừa rồi dưới tình thế cấp bách đã nói ra những lời kia...
Lưu Vân Sa hải.
Lại thấy trên một mảnh cát vàng hoang vu khôn cùng, Miêu Nghị bị Bát Giới chọc tức, phi hành trên không trung vẫn chưa hết tức giận. Nói đi cũng nói lại, nếu đổi lại là người khác hắn cũng lười tức giận, cũng lười quản.
Miêu Nghị đang bay nhanh trên không trung bỗng nhiên dừng lại, mở pháp nhãn chăm chú nhìn sa mạc phía trước, một lão đầu mặc áo tơ trắng, tay cầm thiền trượng, đầu đội mũ rộng vành, đang từng bước đi tới.
Người này nhìn có chút nhìn quen mắt, hơn nữa cảnh tượng này có chút kỳ quái, người phàm không thể đi sâu vào Lưu Vân Sa hải như vậy. Nhưng tu sĩ cũng sẽ không từ từ đi bộ trong biển cát mênh mông, Miêu Nghị tò mò lắc mình rơi vào trong sa mạc hoang vu ngắm nhìn.
Lão giả đi tới giống như khổ hạnh tăng, bạch diện không cần, vẻ mặt hòa ái, ánh mắt thâm thúy. Thấy Miêu Nghị khẽ mỉm cười gật đầu, khiêm tốn hữu lễ.
Lúc này Miêu Nghị đã nhớ ra hắn là ai, ban đầu khi tìm kiếm thuyền rồng U Minh ở Lưu Vân Sa hải, hắn đã gặp qua lão đầu này, sau khi lão đầu này xuất hiện không bao lâu, thuyền rồng U Minh cũng xuất hiện, nói vậy lão đầu này ban đầu cũng nhìn thấy thuyền rồng U Minh.
Nhìn thấy đối phương đang muốn đi qua mình tới sa mạc hoang vu đối diện, Miêu Nghị lớn tiếng hỏi:
- Xin hỏi lão trượng, vì sao một mình hành tẩu trong sa mạc mênh mông?
Mặc dù đối phương có vẻ rất vô hại, nhưng hắn ít nhiều vẫn có chút đề phòng, không dám tùy tiện nhích tới gần hỏi.
Lão giả đội nón dừng lại cước bộ, xoay người nhìn lại:
- Thí chủ đang hỏi bần tăng sao?
Thật đúng là khổ hạnh tăng, Miêu Nghị chắp tay nói:
- Đúng vậy! Mấy trăm năm trước ta từng gặp mặt lão trượng, không ngờ lần này có thể gặp nhau. Vãn bối cảm thấy rất kỳ quái, vì sao lão trượng lại dùng hai chân đi lại trong cát vàng vô tận, như vậy há không phải khổ cực sao, ngày nào mới có thể đi tới nơi?
Khổ hạnh tăng một tay vịn thiền trượng, một tay đẩy tay áo ra, sau khi bấm ngón tay, gật đầu mỉm cười nói:
- Thì ra là Miêu thí chủ, không tệ không tệ, ngươi thật sự có hữu duyên với ta, cho nên chúng ta mới có thể gặp lại.
Miêu Nghị nhất thời cảm thấy kinh ngạc, làm sao đối phương lại biết mình họ gì, nếu nhớ không lầm đây chỉ là lần thứ hai hai người gặp mặt, cũng không có liên hệ dòng họ. Sau khi do dự một lát, hắn lắc mình đi tới, chắp tay nói:
- Vì sao lão trượng biết tại hạ họ Miêu, chẳng lẽ ta và ngươi từng có quá giao tế? Thứ cho tại hạ ánh mắt vụng về, nghĩ không ra.
Khổ hạnh tăng:
- Chưa từng có giao tế.
Miêu Nghị hồ nghi nói:
- Vậy lão trượng làm sao biết họ của tại hạ.
Khổ hạnh tăng mỉm cười, một lần nữa bấm chỉ tay, lạnh nhạt nói:
- Biết ngươi họ gì có gì là ghê gớm, ngươi họ Miêu tên Nghị, là người của Trường Phong thành Thần Lộ Tiên quốc, thuở nhỏ song thân lâm nạn, sau này lấy nghề giết heo mà mưu sinh, có hai đệ muội không quan hệ huyết thống, may mắn gặp kỳ nhân chỉ điểm, hải ngoại khổ tu mười năm, cuối cùng bước vào con đường giết chóc vô tận, Miêu thí chủ lần này đến đây vì một nữ nhân, bần tăng có nói sai gì không?
Khiếp sợ! Miêu đại điện chủ thật sự kinh hãi, khiếp sợ đến suýt té ngã, đối phương chỉ điểm chuyện khác còn có khả năng, chuyện được kỳ nhân chỉ điểm hải ngoại khổ tu mười năm hắn chưa từng nói với bất kỳ người nào, đối phương làm sao có thể biết được? Lần này mình tới Lưu Vân Sa hải có nói với Yêu Nhược Tiên, nhưng Yêu Nhược Tiên cũng không biết hắn vì nữ nhân mà đến.
Sắc mặt Miêu Nghị cũng thay đổi, cảm giác mình hoàn toàn không còn bất kỳ bí mật nào trước mặt đối phương, ánh mắt rơi vào năm ngón tay đối phương đang từ từ bấm, trong lòng khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ đối phương thật sự có thể tính ra? Chẳng lẽ trên đời thật sự có thần thông như thế?
Sau khi hoàn hồn, Miêu Nghị khách khí cung kính chắp tay nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của lão trượng!
Khổ hạnh tăng mỉm cười nói:
- Tôn tính đại danh của ta là gì không quan trọng, ta có hữu duyên với Miêu thí chủ, Miêu thí chủ gọi lão nạp là ‘Vu’ là được rồi.
Thiền trượng trong tay khẽ chuyển động, chỉ hướng một chữ khắc phía trên, chính là một chữ ‘Vu’ theo phong cách cổ xưa.
- Vu...
Miêu Nghị đột nhiên cả kinh, liên tưởng đến tình cảnh thần cơ diệu toán vừa rồi của đối phương, kết hợp với trang phục hành giả của đối phương, một lần nữa chắp tay nói:
- Xin hỏi tiền bối là Vu hành giả đại danh đỉnh đỉnh của giới tu hành?
Khổ hạnh tăng khẽ gật đầu:
- Lão nạp ít có giao tập với người trong tu hành, cũng không cuốn vào ân ân oán oán trong giới tu hành, chưa nói tới đại danh đỉnh đỉnh, nhưng đúng là có người gọi lão nạp là Vu hành giả.
Không trách được hắn lại thần cơ diệu toán như thế! Không ngờ mình lại gặp được Vu hành giả thần bí của giới tu hành! Miêu Nghị vội vàng khom người hành lễ:
- Vãn bối Miêu Nghị bái kiến Vu tiền bối.
Đối phương đúng như hắn đã nói, không cuốn vào ân ân oán oán, đả đả sát sát của giới tu hành, chân chính là người của thế ngoại, cũng không phải lo lắng đối phương sẽ hại mình. Nói đi thì nói lại, người thần cơ diệu toán giống như đối phương, nếu muốn hại người..., vậy quả thực là đáng sợ, cho nên nghe nói ngay cả Lục Thánh thấy hắn cũng phải khách khí.
- Thí chủ không cần đa lễ.
Vu hành giả dựng một tay trước ngực, tiếp tục xoay người đi về phía trước, một bước một dấu chân.
Miêu Nghị sửng sốt, bắt gặp được nhân vật thần bí như thế, mình há có thể bỏ qua, lúc này rất vui vẻ đi tới, khách khí nói:
- Vu tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.
Vu hành giả thở dài nói:
- Ngươi muốn hỏi tiền đồ?
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Không sai! Vãn bối chưa biết tiền đồ họa phúc hung cát, sắp tới lại càng tâm phiền ý loạn, cho nên mặt dày khẩn cầu tiền bối chỉ điểm bến mê. Nếu được tiền bối đề điểm, vãn bối tự nhiên trọng tạ!
Vu hành giả lại thở dài nói:
- Tiền đồ của thế nhân chính là ở dưới chân mình, giống như thí chủ lúc này, bước ra một bước là có một dấu chân, cần gì phải hỏi lời vô căn cứ như vậy. Người thì làm, trời thì nhìn, mỗi thứ chiếm một nửa, thiên đạo vô thường, lòng người không thể dò được, há có thể một lời định đoạt? Lão nạp cũng không làm chuyện chỉ điểm tiền đồ khỏi bến mê, nông cạn dưới chân chỉ có bản thân thí chủ rõ ràng nhất, lạnh ấm tự biết, người ngoài làm thế nào biết được?