Miêu Nghị dở khóc dở cười, nàng quá cân nhắc cho mình rồi, cũng không thể nói nàng nói sai, chỉ là gần đây một vài chuyện không nói cho nàng biết, sợ nàng lo lắng. Đến mức độ này, hắn không thể làm gì khác hơn là đề điểm nói:
- Thu tỷ nhi, gần đây ta đang mưu đồ thay thế vị trí của Hạo Đức Phương, không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là có thể thành công.
Ý hắn là địa bàn Nam quân lớn như vậy, còn sợ không bổ sung được binh lực sao?
Vân Tri Thu hiển nhiên bị giật mình không nhẹ, hỏi:
- Ngưu nhị, có phải là ngươi điên rồi không? Ngươi lấy đầu ra khẩu vị lớn như vậy?
Miêu Nghị:
- Chuyện này đã mưu tính xong, ngươi an tâm ở tiểu thế giới, chuyện khác không cần để ý đến, còn Bảo Liên, hiện giờ ta không có tâm tư kia, vẫn là thôi đi.
Vân Tri Thu trầm mặc hồi lâu, lần nữa nhắc nhở.
- Ngươi chưa từng khống chế địa bàn lớn như vậy, địa bàn càng lớn càng phức tạp, ngươi không thể làm mọichuyện giống như khi ở U Minh chỉ địa được, ta cảm thấy ngươi cần phải cưới Bảo Liên. Ngươi có nghĩ tới hay không, cho dù ngươi có thể thuận lợi chiếm lấy địa bàn Nam quân, nhưng dù sao thì ngươi quật khởi quá nhanh, căn cơ nông cạn, đại thể người phía dưới cũng không phải đi lên cùng với ngươi. Quan hệ giữa Chính Khí môn và ngươi là một mặt, nếu Bảo Liên là chưởng môn Chính Khí môn, ngươi cưới Bảo Liên, nàng dạy dỗ đệ tử trong môn thay ngươi, bổ sung cơ sở ở phía dưới, đó đều là tai mắt của ngươi, chí ít trung thành với ngươi hơn người bình thường, đệ tử môn phái bình thường mời chào đến căn bản không thể so sánh, rất có lợi với tương lai của ngươi.
Lần này đến lượt Miêu Nghị trầm mặc, lặng lẽ một hồi, sau đó thẳng thắn nói với Vân Tri Thu:
- Có chuyện ta vốn định tạm không nói cho ngươi, nếu đã nói đến nước này, ta cảm thấy trước tiên phải đánh tiếng với ngươi trước, ta đã chuẩn bị nạp thiếp, là ý của Dương Khánh, không phải nạp Bảo Liên...
Cũng không phải Hoàng Phủ Quân Nhu, chuyện Hoàng Phủ Quân Nhu có phần quá bí mật, tính khí của Vân Tri Thu hắn hiểu rõ, vì lẽ đó mà vô cùng chột dạ, căn bản không dám đề cập chuyện này với con cọp cái Vân Tri Thu, cũng không muốn vì việc này mà xảy ra chuyện trong thời khắc quan trọng này.
Sau khi nghe rõ nguyên do muốn nạp thiếp, Vân Tri Thu tuy rằng không có lời gì hay để nói, mắng chửi một trận là không thể tránh được cuối cùng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.
Nàng cũng không muốn Miêu Nghị nạp thiếp khắp nơi, cũng muốn Miêu Nghị độc sủng một mình nàng, nhưng Miêu Nghị đã đi lên con đường này.
Nàng nhớ rõ năm đó người người cò thể lừa gạt Miêu Nghị, nhớ rõ thời điểm hắn chịu hết khuất nhục.
Nàng ở Đông Hoa tổng trấn phủ tận mắt nhìn thấy quá nhiều người nhục nhà Miêu Nghị, khi đó Miêu Nghị chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn, mặc cho người đời làm nhục, lần đó nàng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vô cùng chua xót!
Nàng nhớ rõ khi Miêu Nghị đi Luyện Ngục sát hạch, khi nghe được tin tức khiến hai mắt nàng như nứt ra. Nhiều người muốn đẩy Miêu Nghị vào chỗ chết như vậy, nhiều người muốn bắt nạt Miêu Nghị như vậy, không có bất kỳ công lý hay đạo lý nào có thể giảng. Miêu Nghị một thân một mình tử chiến trong một triệu nhân mã mới lượm được một mạng trở về, khi đó nàng đã thề với trời!
Nàng biết rõ Miêu Nghị chịu qua không biết bao nhiêu khuất nhục, không biết đã trải qua bao nhiều đả kích ngấm ngầm hay công khai, không biết bao nhiêu lần liều mạng huyết chiến, còn cả phản bội mới có thể đi tới ngày hôm nay, thành quả ngày hôm này đều do Miêu Nghị đánh cược tính mạng đổi lấy.
Không nói tới chuyện gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, Miêu Nghị đã không còn đường để lui, nàng cũng chỉ có thể cố gắng chống đỡ cho Miêu Nghị tiếp tục hướng tới trước.
Đương nhiên tất cả đều phải nằm trong phạm vi không chạm vào điểm mấu chốt của nàng, ta với ngươi là phu thê, Miêu Nghị ngươi không thể làm bậy.
Ngọc Linh chưởng môn đoán Miêu Nghị đang liên hệ với Vân Tri Thu, kiên trì chờ đợi.
Sau khi liên hệ kết thúc, Miêu Nghị yên lặng thu tinh linh lại, cân nhắc một chút, trầm ngâm nói:
- Chưởng môn, việc này là ta chiếm lợi, ta không có ý kiến gì, nhưng ta cảm thấy việc này có quá miển cường Bảo Liên. Bảo Liên liệu có đáp ứng hay không?
Con ngươi Dương Triệu Thanh chuyển động, biết đây là đã đáp ứng rồi.
Ngọc Linh chưởng môn thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn nháo thành như vậy, thế nhưng Vân Tri Thu trong sáng ngoài tối ám chỉ, lại thêm nha đầu Bảo Liên kia nữa, cha nàng Đức Minh cũng như vậy, quyết định chuyện gì sẽ không quay đầu lại. Năm đó chuyện tiệm tạp hóa Chính Khí bị ép thành như vậy mới bằng lòng rời sân khấu, rơi vào kết cục hiện giờ thì chưởng môn là hắn cũng không tiện nói gìúp, chỉ có thể để Đức Minh tiếp tục ở lại linh điền chán nản cả đời, tính khí nha đầu Bảo Liên có thể nói là giống cha nàng như đúc.
Trong lòng Bảo Liên nghĩ gì hắn hiểu rất rõ, Chính Khí môn không ép nữ nhân lập gia đình, kéo dài tới tuổi hiện giờ quả thực không còn nhỏ, dù sao cũng là tôn nữ của hắn, hắn cũng chỉ có thể mặt dày tới đây mở miệng.
- Điểm này đại đổ đốc yên tâm, Bảo Liên nếu không có ý đó, lão hủ cũng không tới đây mở miệng.
Ngọc Linh chưởng môn cười nói.
Miêu Nghị vẫn trầm ngâm nói:
- Chưởng môn, có chuyện ta nói ngươi cần phải hiểu rõ. Thân phận của ta hiện giờ ngươi hẳn là biết, nguy hiểm trong đó tuyệt đối không rạng rỡ như trong mắt người đời, thế cuộc thay đổi trong nháy mắt, ngày hôm nay cao cao tại thượng, ngày mai đã có thể trở thành tù nhân, nếu Bảo Liên thực sự gả cho ta, vậy bao gồm của Chính Khí môn sẽ không còn đường để lui.