- Ngươi tự mình đi một chuyến Quỷ Thị, tìm hắn hỏi rõ ngay mặt, nhất định phải bảo hắn phun ra chân tướng!
- Dạ!
Khấu Tranh chắp tay lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Ra khỏi trọng địa trong vườn, hắn cũng không có vội vã rời đi, mà là chờ ở phía ngoài hiên lầu các cách đó không xa.
Đợi một hồi sau, Tùy Sở Sở cùng Vân Tri Thu vừa nói vừa cười đi ra hiên, hiển nhiên là Vân Tri Thu ra cửa tiễn khách.
Hai người chia tay, Tùy Sở Sở đi trở về, nửa đường bị người ngăn lại, mời vào lầu các.
Hai vợ chồng vừa thấy mặt, chưa kịp hàn huyên, Khâu Tranh lập tức hỏi:
- Nàng có phát hiện lão thất có gì khác với ngày thường không?
Tùy Sở Sở còn không biết con mình xảy ra chuyện, Khấu gia rất nhiều chuyện vốn là giấu nữ nhân, nàng cũng là nhận được Khấu Tranh truyền tin sau mới đến đây thử dò xét Vân Tri Thu. Nàng lắc đầu, nhíu mày không hiểu nói:
- Rất bình thường mà! Không có gì khác biệt với ngày thường, còn tặng một bộ trang sức mới cho ta. Thế nào, lão thất có vấn đề gì sao?
- Không có gì! Ta có việc đi ra ngoài một chuyến, sẽ không ở lâu với nàng!
Khấu Tranh cười rời đi, vẫn như cũ giấu chuyện của con.
Tùy Sở Sở cũng liền cáo từ, chính sự của Khấu gia nàng cũng không xen tay vào được.
Đợi nàng đi xa, Khấu Tranh đưa mắt nhìn chằm chằm ngoài hiên một hồi, gắn từng chữ:
- Tức khắc canh giữ ngoài hiên bất kỳ kẻ nào rời đi đều phải báo cho Đường quản gia biết, nhìn kỹ!
- Dạ!
Tùy tùng phía sau nhận lệnh.
Hạo Thiên Vương Phủ, bên trong đình đài lầu các Hạo Đức Phương sắc mặt ngưng trọng, một mình đứng dựa vào lan can.
Tô Vận đang ở dưới lầu đối mặt với mọi người khẩn cấp bàn giao chuyện, sau đó đi lên, tới phía sau Hạo Đức Phương bẩm báo:
- Hạ Hầu gia cũng không biết chuyện, bất quá đội ngũ săn thú nghe tin chạy tới hiện trường thăm dò!
“Bốp!” Hạo Đức Phương vung chưởng đánh lan
can điêu khắc, cứng rắn nói:
– Ta cũng không tin xung quanh hiện trường ngay cả một người chứng kiến cũng không có... Phái người đi tìm đi!
Tô Vận nói:
- Đã an bài xong xuôi!
Hạo Đức Phương nói:
- La Sát Môn ra tay đối phó Doanh gia đến tột cùng là ý mấy người? Ta bây giờ muốn biết Ngưu Hữu Đức lần này ra tay đến tột cùng có quan hệ gì với La Sát Môn hay không? Nếu như có, thì vì sao ở cùng một chỗ? Mơ hồ không rõ, không giải thích được! Giở trò quỷ gì vậy?
Trong lời nói trên mặt Hạo Đức Phương đã lộ ra mấy phần tức giận, hiển nhiên rất không vừa ý với chuyện lần này. Nếu không phải đối tượng là Tô Vận, đoán chừng hắn sẽ chất vấn thẳng thừng: “Ngươi làm việc thế nào vậy?”
Tô Vận hiểu rõ tâm tình của hắn.
Phật giới dẫn dắt kéo vào, lại không biết rõ xảy ra chuyện gì, điều này thật sự không ổn, nàng cố làm ra vẻ dịu dàng nói:
- Đã phái người đi điều tra, có cần trực tiếp liên hệ với La Sát Môn bên kia hỏi một chút hay không?
Hạo Đức Phương dường như cũng ý thức được sự thất thố của mình, xoay người nhìn lại, chậm rãi nói:
- Hiện tại ngay cả tình huống gì cũng không biết hỏi cái gì? Hỏi La Sát Môn vì sao đụng độ với Doanh gia hay sao? Hay là muốn nói cho người ta biết chúng ta là như thế nào liên thủ với Doanh gia đánh La Sát Môn? Huống chi chuyện này muốn hưng sư vấn tội cũng là bốn nhà cùng nhau làm, trước khi chưa thương lượng thỏa đáng, Hạo gia ta một mình ra mặt làm kẻ dò đường này... không ổn!
Tại Quảng Thiên Vương Phủ, trong núi rừng ưu nhã, Quảng Lệnh Công đã tạm thời đuổi Vương phi Mị Nương qua một bên, sắc mặt bất thiện nói chuyện với đám người Câu Việt.
Mị Nương đứng ở cách đó không xa, trước khi lảng tránh mơ hồ nàng nghe được đại khái tình huống, về phần bước kế tiếp xử lý như thế nào cùng các phương diện thao tác... Quảng Lệnh Công lại bảo nàng tránh đi. Bất quá một chút nghe được trước đó cũng đủ để Mị Nương cười trên tai họa người khác. Ý tứ đại khái nàng nghe rõ, đội ngũ đi săn thú bên này bị đánh, hiện tại liên lạc không được. Trước mắt ngay cả tung tích Quảng Thánh cũng không rõ, hết tám chín phần mười là dữ nhiều lành ít!
Một đám nam nhân đang thương nghị cái gì, nàng cũng không có tư cách nhúng tay, nhẹ quét ống tay áo, bước chậm kéo lê ống quần dài, động tác thướt tha quyến rũ. Nàng đứng trên sườn núi thưởng thức cảnh đẹp xa xa, gương mặt bình thản nhưng trong lòng thì đang cười lạnh. Tên Quảng Thánh kia nàng đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, ỷ vào địa vị trưởng tử trưởng tôn... quả thực một chút đều không xem mẹ con các nàng ở trong mắt. Mặt ngoài tuy rằng lời nói cử chỉ không có ác ý, nhưng ánh mắt của hắn thỉnh thoảng toát ra ý xem thường đối với mẹ con các nàng, đúng là không thèm che giấu chút nào.
Nếu thật bị hắn nắm quyền vị thừa kế Quảng gia, đến lúc đó không biết tương lai mẹ con mình sẽ là quang cảnh gì, mỗi lần nghĩ tới đều khiến trong lòng nàng bất an.
Giờ này thì tốt rồi, nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ của hắn đều mất đi! Mị Nương ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười, hôm nay thời tiết thật là không tệ nha!
Doanh Thiên Vương Phủ, bên trong chủ điện ở hậu viên, Doanh Vô Mãn đưa mắt nhìn theo Doanh Cửu Quang gương mặt bình tĩnh khoanh tay đi tới đi lui.
Dưới bậc thang ngoài điện, sau một lúc trao đổi cùng một đám người, Tả Nhi nhanh chóng quay trở vào trong điện, bẩm báo:
- Vương gia! Hạ Hầu gia cũng không rõ tình huống, đội ngũ săn thú của họ đã chạy tới hiện trường điều tra, người của chúng ta cũng sẽ mau chóng tới đó!
Doanh Cửu Quang dừng lại bước chân, trong mắt lóe sáng nhìn tới:
- Mấy nhà bọn họ vẫn không liên lạc được với một người nào sao?
Tả Nhi gật đầu.
- Đúng vậy! Tất cả mọi người mấy nhà đó trước mắt đều không biết tung tích sống chết, chỉ có Dương thiếu gia chúng ta bên này có thể có liên lạc, nhưng vẫn không có đáp lại!
Doanh Vô Mãn thầm cảm thấy may mắn, xen vào nói:
- Phụ thân! Nói như thế, Dương nhi may mắn tránh thoát một kiếp, còn chưa có chết. Chỉ cần cho người tìm Dương nhi trở về, thì có thể biết chân tướng tình huống ở hiện trường!
Hắn là hy vọng điều động thế lực to lớn của Doanh gia cấp bách cứu con trai trở về.
- Tránh thoát một kiếp cái rắm gì! Nhiều cao thủ như vậy đều không chạy thoát, chỉ con trai ngươi có thể chạy thoát?