- Hầu như không có long câu tham gia hội dẹp loạn Tinh Túc Hải mà sống sót quay về, Hắc Thán là ngoại lệ. Nên trước kia đại nhân không biết Hắc Thán có huyết mạch thần kỳ gì, sau này dù tu vi của đại nhân cao không cần dùng Hắc Thán nữa nhưng đại nhân vẫn cực kỳ cố chấp không thay tọa kỵ, luôn chờ nó, đợi rất nhiều năm. Đây là tọa kỵ thứ nhất lúc đại nhân mới ra đời, cũng là con tọa kỵ duy nhất, ngươi hiểu chưa?
Vân Tri Thu hếch cằm hướng một người một thú trên bờ cát đẫm ánh trăng.
Một chuyện nho nhỏ mà Cơ Mỹ Lệ rung động nghe, nàng nhìn chằm chằm bờ cát một lúc. Trước kia Cơ Mỹ Lệ còn tưởng Miêu Nghị phát hiện con long câu là dị chủng trong đại thế giới nên mới đặc biệt chăm sóc, ai ngờ là như thế. Không vì ích lợi gì, một người một thú quen biết nhau từ thuở hàn vi, Miêu Nghị không vứt bỏ nó, nó cũng đền đáp hắn không thể tưởng tượng được.
Chớp mắt qua một tháng, không biết khi nào Hắc Thán mới tỉnh lại, Miêu Nghị luôn cùng nó. Vân Tri Thu phải quay về xem nhà cửa, nàng không tiện luôn luôn ở đây. Vân Tri Thu để lại Cơ Mỹ Lệ hầu hạ Miêu Nghị, mình thì về trước.
Một buổi hoàng hôn có nắng gió sáng sủa, Miêu Nghị khoanh chân ngồi ven biển vô tình ngoái đầu thấy Cơ Mỹ Lệ tóc dài bay bay đi bộ trên bờ cát. Có lẽ cảnh tượng tô vẽ quá đẹp, Miêu Nghị nhướng mày lắc mình từ sau lưng ôm nàng.
Miêu Nghị thì thầm trêu chọc bên tai nàng:
- Hay mình cùng nhau xuống nước chơi đùa đi?
Cơ Mỹ Lệ không từ chối cái ôm của Miêu Nghị, nàng cúi đầu nhìn bàn tay bóp bộ ngực to của mình, thản nhiên nói:
- Đừng quanh co lòng vòng làm gì, người đã thuộc về phu quân, muốn khi nào cũng được. Chỉ cần phu quân chịu nói cho ta biết địa tự bộ Đại Ma Vô Song quyết đến từ đâu.
Lại cò kè mặc cả nữa, Miêu Nghị cáu nói:
- Nếu ta cưỡng ép nàng thì sao? Nàng không đánh lại ta!
Cơ Mỹ Lệ thản nhiên nói:
- Tùy, nếu phu quân không sợ lúc làm việc ta đột nhiên hiện ra nguyên hình thì cứ dùng sức mạnh. Phải rồi, đột nhiên phát hiện mình nằm trên người một con giao long thì đại nhân có thấy sợ không?
Miêu đại quan nhân tưởng tượng ‘cảnh đẹp’, biểu tình của hắn rất đặc sắc.
Cơ Mỹ Lệ cảm giác thân thể người đứng sau lưng mình run nhẹ, bàn tay sờ ngực từ từ thả xuống, rời xa nàng.
Cơ Mỹ Lệ xoay người nhìn chăm chú, lạnh nhạt nói:
- Xem ra phu quân sợ.
Không phải sợ, mà là không rét mà run! Miêu Nghị thầm nhủ.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Phiêu bạt Tu Hành giới nhiều năm, đã thấy đủ loại uy hiếp nhưng lần đầu gặp uy hiếp giống của nàng, ta chỉ có thể nói là phục nàng.
Cơ Mỹ Lệ nói:
- Không phải uy hiếp, phu quân biết rõ ta gả cho phu quân vì cái gì. Phu quân yên tâm, ta không có ý gì, đã gả cho phu quân, danh phận đã định thì sẽ không có ý nghĩ gì khác. Sống là người của phu quân, chết là quỷ của phu quân, muốn lấy hay chiếm chỉ một ý nghĩ của phu quân, muốn ôm ta khi nào đều được. Ta chỉ muốn thừa dịp phu quân còn chút hứng thú với ta khiến thứ mình trả giá có chút giá trị, chờ sau này phu quân chơi chán thì ta sẽ thành vật trang trí trong mắt phu quân, có nói chuyện phu quân cũng như không nghe.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Ta đúng là tự chuốc khổ cho mình, một lúc cưới bốn người, kết quả ai đều như thờ tổ tông.
Cơ Mỹ Lệ lặng im, bỗng nhiên cởi áo, tuột váy bên ngoài xuống ngay trước mặt Miêu Nghị, nàng chỉ mặc áo lót xoay người đi. Tấm lưng sau chiếc yếm lộ ra, chân thon dài rất đặc sắc bước vào biển, chu mông tát nước. Trong ánh hoàng hôn đường cong diệu không thể tả, bên hông yếm nửa lộ hai cục tuyết làm miệng lưỡi Miêu Nghị khô khốc.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Nàng đang sắc dụ ta!
Cơ Mỹ Lệ hất tóc sang vai bên kia, tát nước, ngoái đầu hỏi lại:
- Chẳng phải phu quân muốn kéo ta xuống biển chơi nước sao?
Đúng là Miêu Nghị rục rịch, hắn chưa hưởng mùi vị yêu tu, còn là yêu tu mỹ nữ chân dài xinh đẹp hiếm thấy. Cặp đùi trắng nõn đó dài quá sức. Nhưng hắn tuyệt đối không lộ ra nguồn lấy được Đại Ma Vô Song quyết, Cơ Mỹ Lệ muốn thăm dò xem có thể giúp Cơ gia tìm ra manh mối Vạn Yêu đại pháp không.
Lúc này trữ vật thủ trạc có tinh linh rung rung, là chưởng môn Ngọc Linh báo tin Yến Bắc Hồng dẫn theo Hồng Tụ, Hồng Phất ra đi.
Miêu Nghị nhanh chóng móc tinh linh ra liên lạc với Yến Bắc Hồng: Yến Bắc Hồng đi đâu?
Yến Bắc Hồng đáp: đại thế giới to như vậy không đi xông phá một lần chẳng phải là uổng công đến? Lão đệ đừng lo, sống chết có số, sau này còn gặp lại!
Sau đó Miêu Nghị có khuyên thế nào cũng vô ích, Yến Bắc Hồng không định ăn nhờ ở đậu dưới tay hắn, chỉ nói nếu có việc sẽ nhờ gã hỗ trợ, kêu một tiếng là được. Huynh đệ mà biến thành quan hệ cấp trên cấp dưới thì coi không được, dễ bị thương tình cảm.
Miêu Nghị lẳng lặng cất đi tinh linh, thầm buồn phiền. Ngũ thánh là vậy, Yến Bắc Hồng cũng thế, ai nấy đều có hùng tâm tráng chí càng có vẻ Miêu Nghị lăn lộn trong quy tắc của Thiên Đình chẳng có chí lớn.
Thoáng chốc Miêu Nghị không còn hứng thú với Cơ Mỹ Lệ ướt nước trong biển quyến rũ dụ dỗ, hắn ủ rũ trở lại bên cạnh Hắc Thán, khoanh chân ngồi thẫn thờ.
Cơ Mỹ Lệ động tác quyến rũ hơi trúc trắc thấy thế đành đi lên mặc vào quần áo, ngồi xuống cạnh hắn.
Cơ Mỹ Lệ ôm hai chân thuận miệng nói:
- Phu quân toàn có thể tùy tiện tạo ra lý do gì đó lừa ta.
Ý là ngươi thậm chí không muốn lừa ta.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
- Với thiếp thất nhà mình mà còn phải dùng lừa thì hay ho gì?
Miêu Nghị vỗ đùi Cơ Mỹ Lệ ra hiệu duỗi thẳng, hắn nằm trên đùi nàng, ngửi mùi thơm cơ thể, khép mi chợp mắt.
Ban đầu Cơ Mỹ Lệ hơi không quen, thấy Miêu Nghị không có hành động sỗ sàng thì nhìn hắn đăm đăm một lúc:
- Dường như tâm tình của phu quân không tốt.
Miêu Nghị nhắm mắt vuốt ve khuôn mặt Cơ Mỹ Lệ, hai người yên tĩnh lại.
Chớp mắt một năm qua đi, trong một năm hai người không rời một tấc, sớm chiều ở chung. Miêu Nghị trừ ngẫu nhiên ôm ấp Cơ Mỹ Lệ ra không làm hành động gì quá đáng. Cơ Mỹ Lệ cũng bớt cảm giác xa lạ với hắn, thói quen Miêu Nghị hở chút ôm ấp, nàng dần quen thuộc việc hầu hạ hắn sinh hoạt hằn ngày, dần có chút phong phạm thê thiếp nên có.
Tất cả thay đổi bất giác thay đổi theo thời gian vô hình trôi đi.
Ngày nào đó một năm sau, hai người khoan chân tĩnh tọa, trung gian cách Hắc Thán. Hai người đột nhiên mở mắt ra cùng nhìn Hắc Thán nằm nghiêng.