- Chẳng lẽ ngươi không biết hậu quả để tà linh tiến vào là thế nào sao? Một khi để nó an toàn phát triển, sinh linh trên thế gian không khỏi chịu cảnh lầm than, hơn nữa, nếu nó rời khỏi Hoang Cổ, vạn vật sinh linh trong thiên địa nhất định bị phản phệ! Hậu quả nặng nề đến thế ngươi có thể gánh chịu nổi không?
Miêu Nghị tức giận nói:
- Đúng là vu khống gán tội cho người khác! Nàng ấy không hề muốn ở chỗ này phát triển, mà ta cũng không thể dễ dàng khoan dung cho nàng làm thế, liên quan gì đến ngươi, tại sao xen vào việc của người khác?
Hắn bắt đầu cực kỳ phẫn nộ, chính hắn đưa Ám U Lâm đến đây, cũng vì hắn không điều tra tình huống cụ thể tại đây mà triệu hồi Ám U Lâm, bởi vậy mới khiến cho Ám U Lâm chết thảm.
Vừa nhớ lại ánh nhìn chất chứa hi vọng pha lẫn cầu xin của người con gái kia tại Ngự Viên, lại liên tưởng đến khoảnh khắc Ám U Lâm cũng đã từng dùng đôi mắt tương tự xin hắn mang nàng rời khỏi Hoang Cổ, lại nghĩ về lời hứa của mình, vậy mà hắn đã hại chết. Ám U Lâm ngay tại đây, phản bội lại tín nhiệm của nàng, bấy nhiêu thôi đã làm nội tâm hắn đau đớn khôn cùng!
Nếu không phải hắn còn nhớ rõ rằng bản thân không phải đối thủ của liệt diễm long đầu, hiện tại hắn hận không thể dùng chính nộ hỏa bừng bừng của mình thiêu rụi tất cả nơi đây, san thành bình địa!
Liệt diễm long đầu đáp lại:
- Nếu ngươi không tin, có thể đi khắp Hoang Cổ để cảm nhận thử xem, giả sử tà linh ở đây có thể sống chung cùng ngươi không xảy ra bất kỳ chuyện gì, yên ổn bình an, vậy thì ta đã sai. Vùng đất Hoang Cổ đã từng là một nơi non xanh nước biết, hiện tại đã trở thành hoang mạc mênh mông, vô số sinh linh đã từng tự do sống tại đây, hiện tại đã thành đống xương trắng, không ai không thấy nguy hại của tà linh mang đến, chẳng lẽ ngươi không biết?
Miêu Nghị giận dữ mắng:
- Theo ý của ta, nham hiểm độc ác nhất mà chẳng có thứ gì hơn được chính là lòng dạ của những người như ngươi!
Liệt diễm long đầu chỉ dùng giọng điệu bình thản trả lời:
- Tà linh chính là minh chứng rõ ràng nhất của Sự hiểm ác trong lòng người. Sự tồn tại của chúng chính là nhờ vào mặt trái của lòng người, một khi thả bọn chúng ra ngoài, đến lúc đó chuyện gì chúng cũng sẽ làm được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, trăm nghìn lần không được chỉ vì biểu hiện giả dối trước mắt mà bị mê hoặc.
Vèo! Đột nhiên Miêu Nghị bấm tay búng ra tâm diễm hình thanh gươm nhỏ, đâm vào trong liệt diễm long đầu, sau đó phát ra tiếng nổ tung:
Ùng!
Liệt diễm long đầu biến mất trong nháy mắt, khôi phục lại hình thái một con rồng đang bay lượn.
Đến khi toàn bộ tâm diễm bị chuyển hóa hết trong ngọn lửa, ngọn lửa cháy hừng hực tiếp tục ngưng tụ lại thành hình thái long đầu như cũ, hỏi:
- Chàng trai trẻ, chỉ vì sinh tử của một tà linh mà thôi, sao ngươi lại nóng nảy bốc đồng đến vậy? Chẳng lẽ nó rất quang trọng đối với ngươi? Nó có thể khiến ngươi buông tha mọi thứ sao?
Vừa thấy tâm diễm, đòn sát thủ của mình chẳng làm gì được đối phương, lại chẳng biết đối phương là quái vật gì, mặc dù Miêu Nghị tức giận cùng cực, nhưng vẫn ý thức được hắn không thể khống chế hết nhân tố nguy hiểm hoàn toàn, vả lại đối phương cũng nói rất đúng, đối với hắn thì Ám U Lâm không quá quan trọng, chẳng đủ sức nặng để hắn buông bỏ tất cả, chẳng qua bởi vì trong lòng hắn áy máy mà thôi, thật ra hắn vẫn biết nếu đưa Ám U Lam rời khỏi Hoang Cổ. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ chết, tất cả các thế lực ngoài kia không bao giờ dung thứ cho một tồn tại như nàng.
- Bàn Tặc, chúng ta đi!
Miêu Nghị cảm thấy không còn kiểm soát được nguy cơ tiềm ẩn trước mắt, xoay đầu nói với Hắc Thán, chuẩn bị rời khỏi đây, đợi cơ hội lần sau tính sổ chuyện này!
Hắc Thán nhanh chóng theo sau hắn đi ra ngoài cung điện.
Đôi mắt của liệt diễm long đầu dần trở nên cháy bỏng hừng hực, nhìn chằm chằm bóng lưng Miêu Nghị, hỏi:
- Ngươi đi thật sao? Không muốn biết ta là ai à?
Miêu Nghị rất muốn nói ông đây chẳng cần biết ngươi là ai, nhưng lời nói của đối phương đã chọc đúng chỗ ngứa của hắn, đành dừng bước, đưa lưng về phía long đầu, hỏi:
- Vừa rồi ta đã hỏi, ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói thì ông đây cũng không ép buộc ngươi!
Liệt diễm long đầu bắt đầu nói:
- Lúc trước tại địa cung, ngươi đã đánh nát di hài còn sống của ta. Vậy ngươi đoán thử xem?
Tám bộ hài cốt kia? Lửa giận bùng cháy trong nội tâm Miêu Nghị nhanh chóng bớt đi phần nữa, hắn chậm rãi xoay người, cực kỳ kinh ngạc nhìn liệt diễm long đầu, đưa ra nghi vấn của mình.
- Đó là di hài của ngươi khi còn sống? Nếu như ngươi đã chết, vì sao có thể lấy hình thái này để xuất hiện?
Vẫn còn một câu hắn vẫn chưa hỏi, đó chính là vì sao thực lực của ngươi lại mạnh đến vậy.
Đầu rồng bằng lửa đáp lại:
- Có lẽ ngươi rất tò mò vì sao đã chết rồi, long hồn vẫn còn tồn tại? Không lẽ ngươi chẳng đoán được nguyên nhân sao?
Miêu Nghị không muốn nói nhảm nhiều với nó, nhưng vẫn chẳng thể nhịn được mà đáp:
- Không đoán ra được!
Mặc dù giọng điệu khá tức giận, nhưng trong lòng hắn đang chờ đợi đáp án.
Liệt diễm long đầu trả lời ngắn gọn.
- Rất đơn giản, bởi vì khi còn sống tu vi của ta đã đột phá cảnh giới Hiển Thánh, đạt đến cảnh giới Thần Hồn, thần hồn bất diệt, ta sẽ bất diệt!
Thần Hồn? Miêu Nghị hít một hơi thật sâu, ai có thể giết chết cảnh giới Thần Hồn của Long Tộc?
Trong nháy mắt, hắn liên tưởng đến tên yêu tăng Nam Ba kia, thử hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ ngươi là một trong tám vị Long Thần thủ hộ Long Tộc?
Liệt diễm long đầu không phủ nhận điều đó, nói:
- Thì ra không phải ngươi hoàn toàn chẳng biết gì.
Trong lòng Miêu Nghị vô cùng khiếp sợ, tám vị Long Thần cảnh giới Thần Hồn bảo vệ Long Tộc vẫn còn sống sao? Hắn vội hỏi:
- Không biết ngươi là vị nào trong số tám vị Long Thần kia?
: Liệt diễm long đầu trả lời
- Càn! Chủ thể hiện tại của ta là Càn!
Trong lòng Miêu Nghị nghi hoặc đành phải hỏi:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Liệt diễm long đầu chẳng hề che giấu điểm gì, không hề e sợ mà trả lời thẳng thắn:
- Bọn ta có tám người lần lượt là Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn. Đoái. Sau khi bọn ta bị giết chết, thần hồn chúng ta không bị đuổi tận giết tuyệt nên vẫn còn. Để kéo dài hơi tàn, tám thần hồn bị tàn phá đã hợp lại làm một, ngày hôm nay, ngươi thấy được ta!