Cưới thê tử như vậy khiến Bàng Quán chỉ muốn cầm dây thừng thắt cổ cho xong.
Tra Như Diễm ngoan ngoãn gật đầu lia, rất là nghe lời:
- Ưm ưm ưm!
Nhưng chuyện Tra Như Diễm làm sau lưng thì đối lập hoàn toàn với bây giờ, Bàng Quán nhìn là ứa gan chỉ muốn cho bạt tai.
Bàng Quán giậm chân rống to:
- Ưm cái gì, đao sắp gác lên cổ rồi! Ta hỏi ngươi nghe rõ không!?
Tra Như Diễm sợ run rẩy như gà con, kinh hoàng nói:
- Nghe rõ, nhớ kỹ!
Bàng Quán chỉ vào mũi Tra Như Diễm, phất tay áo đi nhanh.
Trời vừa tờ mờ sáng, sao lạnh còn lấp lóe, mặt ngoài Thiên Nhai như thường ngày, dư âm hơn tám ngàn đầu người vẫn đang âm thầm sôi trào.
Ngoài đường vẫn cứ có kẻ qua người lại, chuyện của số ít không liên quan số đông, chỉ là câu chuyện nhắc tới sau bữa cơm.
Mới qua vài canh giờ từ cuộc kịch biến, nguyên Thiên Nhai còn thoang thoảng mùi máu, càng đi hướng Thủ Thành cung thì mùi máu càng nồng.
Dọc đường có người cung kính cúi người chào:
- Chu chưởng quầy!
Bộ dáng Chu Nhiên mất hồn ủ rũ lê bước chân, phớt lờ người trước mặt chào mình.
Người chào hỏi lấy làm lạ nhìn bóng lưng Chu Nhiên, không hiểu gã bị gì.
Nghe nói cái người tinh thần hoảng hốt kia là Chu Nhiên Chu chưởng quầy mới trốn thoát kiếp nạn lớn, người qua đường đứng lại ngó, thì thầm nhỏ to.
Trong đầu Chu Nhiên luôn quanh quẩn một câu nói:
- ... Chuyện lần này khổ cho ngươi, yên tâm, sẽ có sắp xếp ổn thỏa cho người nhà của ngươi, đi đi.
Tinh thần Chu Nhiên hoảng hốt bất giác đi tới con đường bên ngoài Thủ Thành cung, mùi máu kích thích gã tỉnh táo lại. Chu Nhiên nhìn quanh, ngây người.
Con đường này vừa mới xảy ra cuộc đồ sát, người không muốn gây chuyện tạm thời không đi ngang qua đây, chỉ có người đứng xa xem. Phía không xa có một người đứng lặng cũng đang nhìn hướng này, là Ô Hàn Sơn.
Ánh mắt hai người giao nhau, hiểu ngay tại sao đối phương đến đây, cùng cười cay đắng.
Hai người cùng cất bước đi tới gần nhau, đứng dưới bậc thang cao cao bên ngoài Thủ Thành cung.
Thủ vệ ngăn lại, cảnh cáo:
- Chu chưởng quầy, Ô chưởng quầy, các người biết quy định rồi, nơi này không cho phép người ngoài tự tiện ở lại.
Hai người nhìn nhau.
Chu Nhiên chắp tay, nặn nụ cười gượng ép:
- Làm phiền thông báo một tiếng, nói là hai chúng ta cầu kiến đại thống lĩnh.
- Chờ chút.
Một thủ vệ móc tinh linh ra liên lạc với bên trong, chờ nhận được trả lời thì lên tiếng:
- Chu chưởng quầy, Ô chưởng quầy, đại thống lĩnh nói bây giờ không muốn gặp hai người.
Hai người nghe cùng cười thảm.
Vèo!
Ô Hàn Sơn đột nhiên rút bảo kiếm ra.
Thủ vệ giật mình kêu lên:
- Ô Hàn Sơn định làm gì?
Thủ vệ nhanh chóng chỉ thương vào Ô Hàn Sơn cảnh cáo, mười mấy người chạy xuống bậc thang.
Yêu vương Liệt Hoàn trực ban dẫn đội quát to:
- Muốn tạo phản sao?
Ai ngờ Ô Hàn Sơn giơ tay nắm búi tóc của mình, tay kia cầm bảo kiếm giơ ngang cổ dứt khoát cứa.
Phập!
Cổ đứt phun vòi máu, máu nóng bắn lên người Chu Nhiên đứng bên cạnh. Chu Nhiên mặt lấm tấm vết máu rùng mình, ngây ra như phỗng.
Ô Hàn Sơn cầm đầu trên tay, thân tàn đung đưa rồi ngã cái bùm xuống đất.
Đám thủ vệ ngây người. Liệt Hoàn trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ đối phương lại rút kiếm tự sát.
Chu Nhiên lảo đảo xoay người, đám thủ vệ chậm rãi nghiêng đầu nhìn gã, nhìn gã cất bước đi sang bên cạnh.
Liệt Hoàn giơ tay kêu lên:
- Chu chưởng quầy...!
Rầm!
Chu Nhiên lao mạnh lên đập đầu vào cây cột cạnh bậc thang, máu phun ra, óc vỡ toang, nửa cái đầu dẹp lép, người mềm nhũn dựa cột trượt xuống đất. Cơ thể co giật mấy cái rồi cứng đơ, máu dần lan rộng trên mặt đất.
Biến cố đột ngột khiến người nằm mơ cũng không ngờ, Liệt Hoàn giơ tay giữa chừng trong không trung xoe tròn mắt. Chuyện gì vậy? Tha không giết mà các ngươi còn chạy về tự sát?
Chúng thủ vệ nhìn nhau.
Người qua đường nghe đồn chỗ này mới giết nhiều người nên tới xem, chợt thấy cảnh đó thì hút ngụm khí lạnh, rất nhanh cả đống người tụ tập lại.
Có hai nhóm người bước ra, là tiểu nhị cửa hàng Khấu gia, Hạ Hầu gia. Ai nấy khuôn mặt bi thương chạy lại, không nói một tiếng nâng xác Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn quay đầu đi. Có thể nói không ai ngăn cản hai người tự sát, trơ mắt nhìn.
Đến đây thì hội trưởng và bốn vị phó hội trưởng của thương hội chết hết, hoặc bị giết hoặc tự sát. Bên ngoài Thủ Thành cung mới rửa sạch không lâu lại thêm máu tanh, khiến cung điện âm trầm dưới ánh bình minh càng khiến người sợ hãi hơn.
- Bà nội nó, làm cái quỷ gì, tưởng lão tử sợ bị hù sao?
Liệt Hoàn nhéo râu đỏ lẩm bẩm:
- Chờ chút nữa có khi nào Ngọc Hư Chân Nhân, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng chạy tới không?
Liệt Hoàn lắc đầu, vội đi vào Thủ Thành cung báo cáo.
- Tự sát?
Miêu Nghị ngồi trong đình ở hậu cung ngạc nhiên ngước lên hỏi:
- Ngươi xác nhận đã chết?
Liệt Hoàn gật đầu nói:
- Một người trực tiếp cắt đầu mình, một người đập móp nửa đầu, chết chắc.
Miêu Nghị lặng im một lát, phất tay biểu thị đã biết.
Liệt Hoàn mới đi không xa lại quay đầu hỏi:
- Đại nhân, có khi nào lát nữa Hoàng Phủ chưởng quầy và Ngọc Hư Chân Nhân cũng chạy lại chơi trò này không?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Chính Khí tiệm tạp hóa là nhiều thế lực kinh doanh, không phải của riêng ai nên tội gì để nhà nào gánh trách nhiệm. Bối cảnh của Quần Anh hội quán không giống cửa hàng khác, sẽ không ai để hai vị kia tự sát.
Liệt Hoàn hoang mang hỏi:
- Là sao?
Miêu Nghị nói:
- Ta cũng không rõ, ước chừng đại khái là vậy.
Đại khái là vậy tức là sao?
Liệt Hoàn ù ù cạc cạc rời đi, ra Thủ Thành cung gã sai người tẩy sạch máu dính dưới đất.
Miêu Nghị ngồi yên trong đình, móc ngọc điệp ra lẩm bẩm:
- Chu Phùng An! Chu Phùng An, gia nô của Tra gia...
Miêu Nghị từ trong di vật của thích khách phát hiện một khối ngọc điệp thân phận, cũng là danh thiếp, là thứ như cầu kiến hay bái kiến ai sẽ đưa ra để chứng minh ta là ai, đến từ đâu, đến làm chuyện gì. Giống như ngọc điệp quan chức đại thống lĩnh của Miêu Nghị vậy, nhưng thứ chứng minh thân phận của Chu Phùng An là gia nô của Tra gia.
Miêu Nghị không thể xác định người chết có phải là Chu Phùng An không, không biết Tra gia là nhà nào, nhưng trong số kẻ thù của hắn vừa đúng có một vị họ Tra, lai lịch cũng không nhỏ, là nhà đó sao?