- Ty chức có một yêu cầu.
Nhạc Thiên Ba nói:
- Nói đi!
Miêu Nghị nói:
- Khẩn cầu Quân Sử cho phép ty chức tiếp tục làm Yến Bắc Hồng đối với bên ngoài.
Nhạc Thiên Ba lạnh lùng nói:
- Đây chỉ là xưng hô với bên ngoài mà thôi, không phải chuyện gì quá đáng, đây là tự do cá nhân của ngươi, không cần phải được đồng ý, ngươi thích dùng thì cứ dùng. Phong Trạch, lần sau quay về nói với mọi người một tiếng, khi ra ngoài cứ gọi hắn là ‘Yến Bắc Hồng’!
- Vâng!
Phong Trạch đáp ứng.
Đi theo ngươi ra ngoài, không được ngươi đồng ý ta dám loạn dùng sao? Nhưng đây là đã đáp ứng! Trong lòng Miêu Nghị mừng thầm, không ngờ Nhạc Thiên Ba lại đáp ứng sảng khoái như vậy. Sau này nếu bị đoán được có thể đẩy Nhạc Thiên Ba ra ngoài làm bia đỡ đạn, tấm bia đỡ đạn này thật sự đủ phân lượng, lúc này chắp tay nói cám ơn:
- Tạ thiên ân của Quân Sử!
Cho tới nay, hắn vẫn quấn quýt chuyện này, hiện tại có lời nói của Nhạc Thiên Ba làm bùa hộ mệnh, đi đến đâu cũng không sợ nữa rồi, suy nghĩ quay về phải nhanh chóng đả thông với bên Yến Bắc Hồng, mau chóng thống nhất cách giải quyết vấn đề.
Nhạc Thiên Ba phất tay ra hiệu cho Miêu Nghị lui xuống, một lần nữa ngồi trở lại vị trí, ánh mắt quét qua Phong Trạch và Trình Ngạo Phương đang đứng phía dưới, hừ lạnh một tiếng nói:
- Hôm nay bổn tọa mới biết bị Tử Lộ chiếm tiện nghi lớn như vậy, lão tiểu tử Âu Dương Quang ban đầu còn khoe khoang trước mặt bổn tọa, hừ! Thì ra là bổn tọa tự đưa cho hắn! Nói vậy lão tiểu tử kia cũng tới, hiện tại bổn tọa làm ra một ‘Yến Bắc Hồng’, xem hắn làm sao chịu nổi!
Âu Dương Quang chính là Tử Lộ Quân Sử. Trình Ngạo Phương và Phong Trạch nhìn nhau không biết nói gì...
Linh Lung tông ở trong cảnh nội Vô Lượng quốc, cách Vô Lượng Thiên chỗ ở của Đạo Thánh Phong Bắc Trần cũng không xa, nơi đây nửa núi nửa thành, Linh Lung tông ở trên núi, thành là Linh Lung thành, đoạn tuyệt với nhân thế, thành của tu sĩ, mấy chục vạn tu sĩ cư ngụ ở nơi này.
Bình thường có khách tới chơi, Linh Lung tông tự có tiếp đãi. Linh Lung thành dưới chân núi cũng không mở cửa với người ngoài. Hôm nay có thịnh hội, khách quý tụ tập, sợ là Đạo Thánh Phong Bắc Trần cũng không cách nào cấm túc nhiều khách quý như vậy, Linh Lung thành vì vậy may mắn được mở ra với bên ngoài.
Có cơ hội này, khách quý tự nhiên vui lòng đi lại ở Linh Lung thành.
Nhạc Thiên Ba tự mình dẫn đoàn người xuống núi, có đệ tử Linh Lung tông dẫn đường giới thiệu.
Cầu nhỏ nước chảy khắp nơi, dưới cầu có đàn cá bơi lội tung tăng trong khe nước.
Hành tẩu ở đầu đường Linh Lung thành, đường phố bố trí ngang dọc cắt ngang cả tòa thành, nhưng không thấy tửu quán và cửa hàng..., cũng không nhìn thấy trẻ con chạy nhảy vui đùa, khắp nơi là tiếng đánh đinh đinh leng keng hoặc tiếng va chạm trầm muộn, guồng nước chuyển động ào ào khá nhiều, cũng là cảnh tượng khó nhìn thấy ở chỗ khác.
Những người đi lại trong thành hiển nhiên không chỉ có đám người Nhạc Thiên Ba, dọc theo đường đi Nhạc Thiên Ba cũng đụng độ vài ba người quen.
Trong thành phong cảnh tự nhiên không có gì đẹp mắt, Nhạc Thiên Ba chạy thẳng tới một gian xưởng lớn phát ra tiếng ù ù, vừa đi vào đại xưởng, liền cảm thấy mặt đất rung động, chỉ thấy mười mấy ổ vàng màu sắc rực rỡ đang được khảm trên mặt đất. Rầm rầm, có người đem một đống bạch tinh đổ vào trong cái ổ hình nón, bốn gã tu sĩ hai tay để trần mang tới một cái cọc chữ thập vàng rực, mi tâm của bốn người nhất tề lộ ra dấu hiệu Thanh Liên, cùng nhau giơ cao cái cọc chữ thập, mạnh mẽ đâm vào bên trong ổ.
Bạch tinh trong cái ổ phát ra thanh âm ‘két két’ gãy lìa, bạch tinh bay ra ngoài lại bị pháp lực của bốn người áp chế trở về bên trong ổ, bốn người không ngừng giơ cái cọc chữ thập đâm vào bạch tinh bên trong ổ, giống như giã gạo.
Miêu Nghị thấy vậy cũng đau răng, dùng bốn tu sĩ Thanh Liên làm việc này, không cần nghĩ cũng biết, trình độ cứng rắn của tinh tệ không tầm thường, người phàm sợ là rất khó làm vỡ nó. Chẳng qua sức thừa nhận của ổ đất này cũng đủ cường hãn, có thể thừa nhận được sự đâm nghiền không ngừng của bốn Thanh Liên tu sĩ, hình như được chế tạo từ tinh kim!
Không cần người khác giải thích, Miêu Nghị cũng đã nhìn ra, đây chính là bước đầu tiên để chiết xuất tinh bột từ trong tinh tệ, không làm vỡ tinh tệ hoàn toàn, khẳng định không có cách nào luyện ra. Nhưng muốn nghiền nát hoàn toàn trình độ cứng rắn của khối tinh tệ này dường như có chút khó khăn, mặc dù có bốn Thanh Liên tu sĩ liên thủ, đoán chừng cũng không phải trong một lát có thể làm xong việc.
Nhạc Thiên Ba nhìn một lát, tay gác sau lưng đi tới bên cạnh quan sát nhũng ổ đất khác, mấy người theo đuôi phía sau hắn, chỉ thấy mười mấy ổ đất đều đang như vậy, đang đâm nghiền bạch tinh.
Lúc này vừa vặn có một ổ đất đã ngừng đâm nghiền, mấy người đến gần quan sát, chỉ thấy bạch tinh trong ổ đất đã bị đâm nghiền vỡ thành từng viên. Bên cạnh có người đi tới, năm ngón tay mở ra, sau khi cầm lấy một nắm bạch tinh trong tay xem xét, gật đầu với những người khác, trực tiếp thu thập số bột vỡ vào bên trong nhẫn trữ vật, sau đó lấy ra một khối ngọc điệp tựa hồ ký xuống một bản văn thư tiếp nhận, đưa cho bốn gã Thanh Liên tu sĩ cu li.
Tu sĩ Thanh Liên sau khi xác nhận không gì sơ sót, liền nhất tề ký vào bản ngọc điệp, đưa lại cho hắn, còn người tiếp nhận kia lại xoay người đi tới lối ra ở cuối xưởng.
Nhạc Thiên Ba gác tay sau lưng đi theo, trong ổ đất trống rỗng phía sau vừa rầm rầm đổ vào một đống bạch tinh, lai tiếp tục ùng ùng cuồng đập.
Sau khi đi tới rừng trúc bên ngoài phân xưởng, thanh âm ầm ầm bên tai rốt cục thanh tĩnh hơn không ít, Nhạc Thiên Ba hỏi đệ tử Linh Lung tông cùng đi:
- Nơi này là chỗ đặc biệt để đập nát bạch tinh sao?
Đệ tử kia gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, vì để tránh cho xen lẫn chung một chỗ, bạch tinh, hắc tinh và kim tinh đều được tách ra, cộng thêm trình độ cứng rắn của ba loại tinh tệ này không giống nhau, cái sau muốn làm vỡ còn tốn thời gian hơn cái trước.
Nhạc Thiên Ba gật đầu, đi theo tên tu sĩ lúc trước đi ra tới trước một phân xưởng khác, chỉ thấy mấy guồng nước đang ùng ục chuyển động không ngừng.
Mấy người tiến vào xưởng, đập vào mắt chính là từng cối xay màu vàng dùng sức nước điều khiển đang ầm ầm chuyển động, nhìn thấy có người đem loại tinh tệ đã được nghiền nát lúc trước rót vào trong hốc nhỏ của cối xay, nghiền đi nghiền lại, một hồi lâu vẫn không thấy ra thành phẩm.
Thật vất vả mới nhìn thấy bên cạnh có thành phẩm xuất ra, mấy người đến gần quan sát, phát hiện tinh tệ bị nghiền nát đã biến thành cát mịn, lại được thu thập mang đến xưởng tiếp theo.
Mấy người đi theo quy trình thực hiện, phân xưởng tiếp theo vẫn là cối xay ma sát, thớt cũng lớn hơn, nhưng hiển nhiên là đang tiến hành quá trình chà sát, mài mịn hơn trước.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở chỗ này Miêu Nghị tình cờ thấy được kẻ thù cũ, chỉ thấy mẫu tử Cơ Mỹ Mi và Bạch Tử Lương đang ở bên trong phân xưởng quan sát. Cơ Mỹ Mi đang chỉ về phía mấy cối xay, tựa hồ đang giải thích cái gì cho nhi tử.
---------------