- Người đứng đầu đã tìm ra, cạnh tranh hai vị trí phía sau tạm hoãn, quay về chủ đề chính trước đã.
Mạc Danh chỉ hướng Linh Lung Bảo Tháp lớn tiếng nói:
- Liệt Hoàn ở bên trong tháp chậm chạp không thể thoát thân, không biết còn có ai vào bàn giám bảo?
Lực chú ý của mọi người lập tức tập trung vào Linh Lung Bảo Tháp, phần thưởng gì đó, cái chết của Bạch Tử Lương lập tức được ném ra sau ót, Bạch Tử Lương chết đi ngoại trừ những người có liên quan, thí dụ như mẫu thân Cơ Mỹ Mi, những người khác căn bản sẽ không để tâm đến sống chết của Bạch Tử Lương.
Cái này giống như hàng xóm láng giềng nhà ai bị đốt thì cũng đốt rồi, mọi người nhiều lắm cũng chỉ vây xem thổn thức cảm thán một chút, hoặc là đồng cảm một chút, sau đó nhà ai quay về nhà đó ngủ một giấc, có mấy người có thể nhớ thương xuất tiền giúp vị kia gây dựng lại phòng ốc.
Nhất là đối với sáu nước mà nói, chuyện Linh Lung Bảo Tháp mới là chủ đề chính, cái chết của Bạch Tử Lương sẽ không sẽ ảnh hưởng đến đại cục.
Thấy không có người hưởng ứng, Mạc Danh lại lớn tiếng nói:
- Chư vị yên tâm, chư vị đều là khách quý đường xa mà đến, đại hội Giám bảo chẳng qua là giám bảo, tuyệt đối không có lòng hại người, xin các vị cứ yên tâm vào bàn!
Lời này thật dễ nghe, nhưng ai có thể tin, Yêu Vương Liệt Hoàn tiến vào bảo tháp đến hiện tại còn chưa đi ra, quỷ mới biết tình huống bên trong như thế nào. Giữa sáu nước là quan hệ đối địch, vạn nhất xảy ra chuyện gì bất ngờ Phong Bắc Trần chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm, ngay cả Yêu Vương Liệt Hoàn cũng bị áp chế đến hiện tại, không ai nguyện ý dễ dàng lấy cái mạng nhỏ của mình ra mạo hiểm.
Nhưng các quốc gia này cũng vừa vặn muốn tìm tòi Linh Lung Bảo Tháp đến tột cùng.
Trong đám Yêu Vương của Tinh Túc hải có người rục rịch muốn động, bọn họ dù sao cũng là đồng bọn với Liệt Hoàn, nhưng lại bị Yêu Vương Hồ Quân khuyên nhủ:
- Mọi người bình tĩnh chớ nóng, năm nước còn lại chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tìm tòi đến cùng, người của chúng ta đi vào nhiều hơn ngược lại càng nguy hiểm, không chừng sẽ giăng một mẻ lưới bắt hết chúng ta, đừng cho là bọn họ không dám làm như vậy. Chúng ta bảo tồn thực lực hiện tại mới có thể làm cho bọn họ kiêng kỵ, Liệt Hoàn có thể ngược lại không có chuyện gì!
Lời này vừa nói ra, đám Yêu Vương nhất thời chấp nhận, kiềm chế bất động.
Năm nước còn lại đích xác là chuẩn bị phái người đi tìm tòi đến cùng, như vậy dông dài không phải là biện pháp, bên phía Tiên quốc, ánh mắt Tông Trấn quét qua đám thủ hạ, hỏi:
- Ai muốn đi tìm kiếm lai lịch của Linh Lung Bảo Tháp?
Quân Sử các lộ đều yên lặng, loại mạo hiểm này thật sự có chút không đáng giá liều mạng... Lúc này Quân Sử Tử Lộ Âu Dương Quang đột nhiên lên tiếng nói:
- Không bằng để cho ‘Yến Bắc Hồng’ đi lấy công chuộc tội.
Lấy công chuộc tội?
Tình huống gì vậy? Miêu Nghị đang vùi đầu uống rượu thiếu chút nữa cầm lấy vò rượu đập vào mặt, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Âu Dương Quang ở phía trên, hy vọng là mình nghe lầm, đồng thời ánh mắt dùng sức liếc về phía đôi tỷ muội sanh đôi đứng phía sau Âu Dương Quang, mùi vị giống như cảnh cáo hai tỷ muội rất nồng đậm.
Hai tỷ muội có thể hiểu được ý tứ của hắn, hai người các ngươi không giúp ta ngăn ngừa miệng của phụ thân các ngươi, ta sẽ nói với mọi người chuyện các ngươi vô lễ với ta!
Cho nên hai tỷ muội có chút luống cuống, nhưng trước mặt Tông Trấn các nàng làm gì có tư cách nói chuyện, nhiều lắm là đi theo bên cạnh xem náo nhiệt, huống chi nếu không có lý do hợp lý, phụ thân cũng sẽ không nghe lời các nàng.
Chân mày Nhạc Thiên Ba cau lại, đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Quang đang ngồi sóng vai, ánh mắt của tất cả mọi người cũng rơi xuống trên người Âu Dương Quang.
Âu Dương Quang nhìn Miêu Nghị cười ha hả, có chút quỷ dị:
- Yến Bắc Hồng, ngươi thân là người đứng đầu một điện của Tiên quốc, tiếp nhận cung cấp nuôi dưỡng của hàng tỉ tín đồ Tiên quốc, nhưng tổn hại đại nghĩa, trước mặt mọi người nhận thua trước Ma quốc, tổn hại nghiêm trọng đến thể diện của Tiên quốc, nên nghiêm trị! Nhưng niệm tình ngươi lúc trước đánh một trận thắng lợi, bổn tọa cảm thấy cần phải cho ngươi thêm một cơ hội lấy công chuộc tội.
Quay đầu lại hắn hỏi xung quanh:
- Chư vị cảm thấy thế nào?
- Ý này rất hay!
Không ít người gật đầu hưởng ứng.
Miêu Nghị có thể nói hận đến ngứa ngáy chân tay, một đống đạo lý chó má, các ngươi xem lão tử là đồ ngốc hay sao? Không phải muốn cho lão tử làm lót đường cho các ngươi hay sao, Âu Dương Quang, ngươi sẽ phải trả giá rất nhiều vì lời nói này của mình!
Nhạc Thiên Ba cũng có chút ngứa ngáy, Âu Dương Quang rõ ràng đang trả thù chuyện mình vạch trần gốc gác của Yến Bắc Hồng làm cho hắn mất mặt, một đám người cũng muốn nhân cơ hội thuận tiện bóp tắt thủ hạ mình có thể quật khởi thành hãn tướng, còn có thể thuận tiện lót đường tìm kiếm cho các người. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng hắn cũng không biết nói gì, Miêu Nghị đúng là làm sai rồi! Nhưng Nhạc Thiên Ba hắn dĩ nhiên là muốn giúp thủ hạ mình nói mấy câu, nếu không kêu đám thủ hạ khác nhìn mình như thế nào. Ai ngờ vừa định mở miệng, một đám lão quỷ đã trực tiếp lướt qua hắn, trực tiếp thỉnh nguyện nói với Tông Trấn:
- Tam gia, cho Yến Bắc Hồng một cơ hội đi!
Giống như đang cầu tình Miêu Nghị, nhưng Miêu Nghị há có thể không biết đám người này hoàn toàn muốn để cho hắn đi chịu chết, nếu không có chuyện tốt còn có thể đến phiên hắn.
Chân mày Nhạc Thiên Ba run lên, quyền quyết định bị đám lão quỷ này trực tiếp đẩy tới tay Tông Trấn. Hắn ngược lại khó có thể nói gì, quan hệ giữa Mục Phàm Quân và Vân Ngạo Thiên hắn cũng không phải không biết, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, hiện giờ chỉ có thể nhìn Tông Trấn quyết định như thế nào.
Bị một đám lão quỷ đoàn kết hãm hại, trong lòng Nhạc Thiên Ba cười lạnh, nghiến răng nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tông Trấn nhìn thấu người phía dưới không ai muốn mạo hiểm như vậy, thực lực của Yêu Vương Liệt Hoàn có thể không kém so với bọn hắn, chuyện ngay cả Liệt Hoàn cũng ứng phó không được thì những người có tu vi kém hơn hắn có thể làm được sao? Cũng chỉ có thể là đám Quân Sử bọn họ ra sân, vừa vặn có Miêu Nghị để lấy cớ, cho nên tìm lý do thích hợp đoàn kết đẩy người chết thế này ra ngoài. Hắn tuy là Tam gia Thiên Ngoại Thiên, nhưng cũng không tiện đối đầu với tập thể Quân Sử nhiều như vậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm về hướng Miêu Nghị nói:
- Yến Bắc Hồng, ngươi có nguyện làm chuyện này lấy công chuộc tội?
Một đám Quân Sử quay đầu lại, ánh mắt bao hàm cảnh cáo nhìn Miêu Nghị.
Miêu Nghị chỉ hận mình vô lực giết tặc, nếu không đám lão già này sẽ không được yên ổn! Hắn không có cách nào cự tuyệt, vấn đề đã bị đẩy lên tới trình độ‘lấy công chuộc tội’. Nếu không phải đi lập công chuộc tội vậy thì cũng sẽ tìm hắn tính sổ, cái này nói rõ là uy hiếp hắn! Nếu không đáp ứng, đắc tội với nhiều Quân Sử như vậy, vậy hắn thật sự đáng chết rồi, nơi này làm gì có chỗ cho Miêu Nghị hắn nói chuyện!