Khang Chi Lộc cau mày nói:
- Ngươi cảm thấy có vấn đề?
Bùi Lai Minh khẽ lắc đầu phủ định, tiếp theo lại gật đầu nói:
- Ta cảm thấy hai vị đại nhân lần này đi vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn. Hiện tại hắn đã đưa tất cả người của chúng ta ra ngoài. Lần này hai vị đại nhân đi gặp hắn, một khi hắn có mưu tính khác, đến lúc đó ngay cả người trợ giúp cũng không có.
Khang Chi Lộc hừ lạnh nói:
- Chẳng lẽ hắn còn dám hạ sát thủ hai chúng ta được sao?
Bùi Lai Minh lắc đầu:
- Khó nói lắm! Gia hỏa kia không thể là dạng hiền lành gì. Hắn ở Thiên Nhai giết người máu chảy thành sông. Người chết ở trên tay hắn lại không phải số ít.
Khang Chi Lộc ha hả cười to nói:
- Chỉ dựa vào tu vi của mấy người bọn họ cũng muốn hạ thủ đối với hai chúng ta sao? Chẳng khác nào tự rước lấy nhục!
Diêu Viễn Sơ cũng cười khoát tay nói:
- Ngươi quá lo lắng. Trước không nói mấy người bọn họ có phải là đối thủ của hai chúng ta hay không. Nếu bọn họ thật sự muốn động thủ đối với hai chúng ta, hắn cũng không thể gánh nổi hậu quả. Ngưu Hữu Đức có cuồng vọng mấy đi nữa, cũng không ngốc đến mức như vậy. Một khi khiến cho trên dưới Hắc Hổ Kỳ bất ngờ làm phản, hắn sẽ chịu không nổi.
Bùi Lai Minh nói:
- Cẩn thận sẽ không xảy ra sai lầm lớn. Sau này hai vị đại nhân ra vào Lục Chỉ Môn vẫn nên dẫn theo vài người ở bên cạnh được. Vạn nhất có chuyện gì, cũng có thể tiện chiếu cố lẫn nhau.
Khang Chi Lộc nói:
- Đi gặp hắn còn dẫn thêm vài người. Như vậy, huynh đệ phía dưới nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng phải sẽ cho rằng chúng ta sợ hắn sao?
Diêu Viễn Sơ có chút trầm mặc, sau đó nói:
- Tình hình này có thể xảy ra. Bùi lão đệ lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Chỉ có điều Khang huynh nói cũng không sai. Làm sao có thể tăng chí khí của hắn, diệt uy phong của chúng ta được. Chúng ta thế lớn còn có thể bị hắn dọa sợ, không khỏi sẽ khiến người ta chê cười! Như vậy đi, ba người các ngươi bảo huynh đệ phía dưới chuẩn bị sẵn sàng. Một khi Ngưu Hữu Đức thật sự có ý đồ gây rối gì đó, lập tức tập trung tất cả tu sĩ Thải Liên dưới trướng, lấy Phá Pháp Cung tập trung công kích một điểm, mạnh mẽ công phá đại trận phòng hộ... Nếu như hắn thật sự dám hạ độc thủ như vậy, chúng ta chỉ cần lấy đầu hắn để phía trên phân xử công bằng!
Bùi Lai Minh gật đầu:
- Như vậy cũng tốt. Cho dù Ngưu Hữu Đức có quỷ kế gì, dựa vào thực lực của hai vị đại nhân, tạm thời chống đỡ một chút, vẫn không có vấn đề. Chắc hẳn cũng đủ để chúng ta công phá trận phòng hộ đi vào tiếp ứng. Chỉ có điều hai vị đại nhân cần chú ý. Nếu như hắn chuẩn bị gì đồ cho hai vị đại nhân ăn, vạn lần không thể ăn được. Để tránh gặp ám toán, bên ngoài lại không biết bên trong xảy ra chuyện.
Lời này nếu để cho Miêu Nghị nghe được, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Hắn cũng chính bởi vì một lần từng dùng độc ở Xuân Hoa Thu Nguyệt Lâu, hiện tại danh tiếng vang xa, người người cẩn thận. Ai bảo thực lực hắn không được tốt lắm, danh tiếng lại lớn như vậy.
- Cứ như vậy đi!
Khang Chi Lộc quyết định, bảo Diêu Viễn Sơ cùng nhau rời đi.
Hai người lắc mình rơi vào ngoài sơn môn của Lục Chỉ Môn, Dương Triệu Thanh thấy thế lập tức dùng pháp khí mở cửa trận ra, để hai người tiến vào.
Trong rừng cây, Ngô Phong nhìn theo hai người lên núi, nghiêng đầu hỏi:
- Bùi huynh, huynh thật sự cho rằng Ngưu Hữu Đức dám động thủ đối với hai vị phó đại thống sao?
Bùi Lai Minh cười nhạt:
- Đại thống lĩnh đi, trung quân nằm trong tay của ba người chúng ta. Binh quyền mười chi Ưng Kỳ do hai vị phó đại thống nắm giữ. Nếu Ngưu Hữu Đức dám động tay này, trừ khi hắn đã chán sống.
Hành Quảng Linh nhất thời cảm thấy kỳ quái nói:
- Vậy mới vừa rồi huynh còn nhắc nhở là sao?
Bùi Lai Minh nhìn hai người, than thở:
- Tình cảnh của ba người chúng ta khó có thể giữ được! Nếu Ngưu Hữu Đức muốn đứng vững chân, cần thu mua lòng người. Vị trí thống lĩnh mười chi Ưng Kỳ có thể thay đổi hay không cũng không chắc. Nhưng vì an toàn của mình, Ngưu Hữu Đức tất nhiên sẽ đổi lại cận vệ trung quân một lượt. Hiện nay đã ầm ĩ thành như vậy, Ngưu Hữu Đức làm sao có thể tín nhiệm ba thủ hạ thân tín của người tiền nhiệm. Người ta nói vua nào triều thần nấy. Chúng ta nên tự xử như thế nào? Lối ra của nhân mã trung quân và lối ra của các Ưng Kỳ khác không giống nhau. Chỉ có thể dựa vào đại thống lĩnh, đại thống lĩnh mới nhậm chức đi tới. Lòng người rục rịch, sợ là không ít người phía dưới mơ ước vị trí phía trên. Dựa vào ba người chúng ta là không ngăn nổi. Mười chi Ưng Kỳ hiện tại khống chế ở trên tay hai vị phó đại thống, chỉ có hai vị này tay cầm trọng binh đè nặng, người phía dưới chúng ta mới không dám lộn xộn, bởi vì đều biết thế ở phía bên chúng ta.
Hành Quảng Linh và Ngô Phong bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra là nhiều người phía dưới ước gì hai vị phó đại thống tiếp tục dẫn theo mọi người đối nghịch với Ngưu Hữu Đức.
Ngô Phong do dự nói:
- Cho dù lật đổ Ngưu Hữu Đức, Hắc Hổ Kỳ sớm muộn vẫn phải thay đổi đại thống lĩnh mới. Đến lúc đó tình cảnh của chúng ta vẫn khó có thể giữ được.
Bùi Lai Minh nói:
- Hai vị phó đại thống đều muốn ngồi vị trí đại thống lĩnh. Theo lẽ thường, chỉ cần lật đổ Ngưu Hữu Đức, tất nhiên là một trong số bọn họ thượng vị. Tất cả nói xem, hiện nay bọn họ hợp tác chỉ là tạm thời. Sau khi lật đổ Ngưu Hữu Đức xong, hai người nhất định sẽ trở mặt. Thực lực của hai bên có thể nói là thế lực ngang nhau. Trung quân chúng ta đây có hơn vạn nhân mã hơn năm mươi danh tu sĩ Thải Liên chính là lợi thế mấu chốt để quyết định thắng bại. Không quan tâm chúng ta ngả về phía nào để giúp đỡ thủ thắng, thống lĩnh trung quân nhất định sẽ dành vị trí hai Phó thống lĩnh cho ba người chúng ta. Trừ khi phía trên ngại phiền phức không đủ, lại một lần nữa cho một đại thống lĩnh từ bên ngoài tới.
Ngô Phong gật đầu cười nói:
- Nói có lý, chúng ta chỉ cần ngồi làm ngư ông hưởng lợi là được.
Hành Quảng Linh thật ra không nhịn được buông tiếng thở dài.
- Phía trên chơi trò ầm ĩ gì vậy! Vốn đang rất tốt. Dựa theo trình tự bình thường phái một người bình thường qua tiền nhiệm sẽ không có chuyện gì cả. Nhưng nếu lại làm như vậy, lăn qua lăn lại thành Hắc Hổ Kỳ chơi đùa cùng Ngưu Hữu Đức!