- Cái gì? Thanh Nguyệt, Long Tín? Là Thanh Nguyệt diệt cả nhà Tô Vận, là Long Tín liều lĩnh chống lại Chu Triệu đó hả?
Tín Nghĩa các, Tào Mãn đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa bên trong cũng đồng dạng nhảy xuống từ trên giường, kêu lên thất thanh muốn hỏi Thất Tuyệt đi tới bẩm báo.
Thất Tuyệt gật đầu đáp:
- Lão nô nghe được bẩm báo cũng có chút không tin, tự mình đi xác minh một chút. Không sai, đích thật là hai người bọn họ, hẳn là đã đầu phục Tổng Trấn phủ rồi, nếu không không có khả năng đứng ở cửa Tổng Trấn phủ trông coi đại môn.
Gương mặt của Tào Mãn cả kinh hỏi:
- Ngươi xác nhận hai người bọn họ canh gác đại môn của Quỷ Thị Tổng Trấn đúng không? Không phải là vừa đúng dịp đi qua chứ?
Thất Tuyệt thở dài:
- Chủ nhân, không phải là đi qua. Họ cầm trường kích đứng hai bên cửa trái phải nhất định là đang canh giữ đại môn.
Tào Mãn đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn lại phía Tổng Trấn phủ, cười hê hê nói:
- Ngưu Hữu Đức, ta xem như ngươi lợi hại, ngươi thật đúng là dám nha!
Không được, hắn nhanh chóng xoay người mà đi. Hắn muốn đi tới hiện trường nhìn một chút, mấu chốt là không nhịn được không thể không đi tới xem, nói không chừng trong đó ẩn giấu điều gì đó mờ ám thì sao?
Chiến bình Hầu phủ, bên trong Tân Tu Viên, có kỳ hoa dị cảnh từ thiên hạ các nơi được thu thập đến đây trang điểm, xây dựng nên cái lâm viên này không để cho Hầu phủ tốn một phân tiền. Toàn bộ là Thiên cung đại tổng quản Thượng Quan Thanh âm thầm an bài người đặt mua đấy.
Lúc này Thanh chủ và Chiến Như Ý dắt tay nhau rong chơi trong lâm viên giống như tiên cảnh. Gương mặt của Thanh chủ mang vẻ khiếp ý thoải mái khó có được. Chiến Như Ý trước sau như một lạnh nhạt, chẳng qua là phụng bồi mà thôi.
Có tiên nga bước nhanh đến hành lễ, bẩm báo:
- Bệ hạ, đại tổng quản cầu kiến.
Thanh chủ mặt trầm xuống, mắng:
- Lão sát tài!
Hắn có chút ngứa hàm răng, chẳng lẽ không biết mình tới nơi này là thư giãn rồi sao, biết rõ còn luôn đến làm hỏng sự hưng phấn của mình. Tuy nhiên hắn cũng biết, không có chuyện gì đặc thù Thượng Quan Thanh chắc là sẽ không tới quấy rầy.
- Bảo ông ta cút tới đây!
- Dạ vâng!
Tiên nga nửa ngồi xổm đáp ứng trở lui, thấy hắn nổi giận, có chút bị giật mình rồi.
- Bệ hạ, nô tì cáo lui.
Chiến Như Ý cũng hành lễ cáo lui. Nàng cũng biết Thượng Quan Thanh dưới tình huống bình thường sẽ không tới làm phiền, tất nhiên là có chuyện gì, quy củ nàng đã hiểu, nên lảng tránh. Mà nàng vốn là vô tâm bồi bạn, vừa lúc có thể mượn cơ hội đi ra ngoài.
- Khoan!
Ai ngờ Thanh chủ đưa tay giữ cánh tay nàng lại, không cho đi, cười nhạt nói:
- Ái phi, không cần tránh.
Trong lòng hắn cũng rõ ràng, Thượng Quan Thanh lại không phải người ngu. Nếu ông ta thật sự muốn có chuyện gì giữ kín không nói ra cũng sẽ không nói ra trước mặt mọi người, thì sẽ truyền âm báo cho biết.
Chiến Như Ý liếc mắt nhìn cánh tay mình bị bắt được giữ vững trầm mặc, ở lại bên cạnh hắn.
Thượng Quan Thanh nhanh chóng dưới sự hướng dẫn của tiên nga đã đi tới. Ông ta gặp được hai vị kia ở cùng với nhau, lại nhìn thấy ánh mắt xem xét của Thanh chủ nhìn về phía mình, trong lòng không khỏi cười khổ, kiên trì tiến lên hành lễ nói:
- Bệ hạ, Thiên phi nương nương.
Ngữ khí của Thanh chủ không thân thiện hỏi:
- Chuyện gì?
Thượng Quan Thanh liếc nhìn Chiến Như Ý, hơi chút áng chừng một chút có thể nói ra trước mặt mọi người hay không, sau đó mới cười nói:
- Bệ hạ, bên Quỷ Thị Tổng Trấn phủ lại xảy ra chút náo nhiệt...
Ông ta nói cho Thanh chủ biết về chuyện Thanh Nguyệt và Long Tín canh chừng đại môn.
Dính đến Miêu Nghị, Chiến Như Ý không khỏi lộ ra một chút thần sắc ngưng thần lắng nghe.
Thanh chủ sửng sốt một lúc lâu, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi xác nhận Thanh Nguyệt và Long Tín giữ cửa cho Quỷ Thị Tổng Trấn phủ chứ?
Thượng Quan Thanh cười khổ nói:
- Xác nhận rồi, lão nô từ mấy đường dây cũng đã xác nhận. Thanh Nguyệt và Long Tín đích xác đang giữ cửa. Bên Đông Phương Liệt cho ra trả lời đích xác chắc chắn là Ngưu Hữu Đức hạ lệnh cho hai người bọn họ đi gác cửa. Đông Phương Liệt hỏi thăm bọn họ lý do. Ngưu Hữu Đức nói Quỷ Thị Tổng Trấn phủ trước mắt không người nào có thể dùng, cũng chính vì đẳng cấp của hai người bọn họ thấp nhất, ngoại trừ cho hai người bọn họ đi canh giữ đại môn cũng tìm không ra người khác.
- Đẳng cấp thấp nhất sao?
Vẻ mặt của Thanh chủ co giật, phát hiện lý do này thật đúng là khiến cho người không còn lời gì có thể nói, không khỏi bật cười:
- Hả! Tên khỉ chết bầm đó lá gan không nhỏ a, để cho một vị đã từng là Hầu gia và một vị đã từng là Nam Tuần sát sứ gác cửa cho một Tổng Trấn phủ nho nhỏ.
Thanh chủ nghiêng đầu nhìn về phía Chiến Như Ý:
- Ái phi, vị đã từng là cấp trên của nàng có đủ ngông cuồng ha. Xem ra ái phi năm đó bị hắn treo ở trên cột cờ cũng không tính quá ủy khuất!
Thượng Quan Thanh thấy tâm tình của Thanh chủ không tệ đang nhạo báng nói giỡn, ông ta cũng cười theo. Nhưng mà ông ta chợt xem xét vẻ mặt của Chiến Như Ý nhạt nhẽo, không mảy may có vẻ như cảm thấy buồn cười, nên ông ta nhanh chóng thắng lại nụ cười. Chớ chọc vị nữ chủ tử này mất hứng khiến cho mình không xuống đài được. Dù sao vị này cũng đã từng là khứu sự. Thanh chủ có thể mang ra nói giỡn, cũng không phải ông ta có thể cười đấy.
Nói thật, Thượng Quan Thanh chấp chưởng sự vật của Thiên cung, đối với Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ cũng chỉ khách khí ở mặt ngoài, cũng không sợ Hạ Hầu Thừa Vũ. Toàn bộ hậu cung nếu nói thực sự có nữ nhân khiến cho ông ta sợ, cũng chính là vị trước mắt này rồi. Hạ Hầu Thừa Vũ nói xấu ông ta một câu, Thanh chủ chưa chắc sẽ coi ra gì. Vị này nếu như nói xấu ông ta một câu, ông ta nhất định chịu không nổi. Thanh chủ nói không chừng sẽ phóng chân to đá hắn một cái. Những nữ nhân khác đối với Thanh chủ mà nói, chẳng qua là đồ chơi phát tiết nhục dục mà thôi, càng nhiều hơn chính là sự cần thiết đối với việc nắm giữ thiên hạ. Mặc dù Thanh chủ cũng có phương diện nhu cầu đối với Thiên phi, nhưng Thượng Quan Thanh có thể nhìn thấu, Thanh chủ thật sự thích người nữ nhân này phát ra từ nội tâm. Chỉ dựa vào một điểm này Thượng Quan Thanh rất rõ ràng, mình không chọc nổi nữ nhân này.
Thấy Thanh chủ cười vui vẻ, Chiến Như Ý nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Đúng là Thanh chủ bị ánh mắt lãnh đạm thoáng nhìn đó làm cho tiếng cười hơi ngừng, lập tức không cười được nữa, ngược lại sờ mũi một cái tỏ ra lúng túng.
Tình cảnh này Thượng Quan Thanh thu hết đáy mắt, nhanh chóng cúi đầu làm như không nhìn thấy, trong lòng than vãn tiếc rẻ không dứt, phát hiện thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Thiên hạ này có thể một ánh mắt chế ngự bệ hạ ngoan ngoãn e rằng cũng chính là nữ nhân này rồi, thử hỏi ông ta sao dám trêu.