Vách núi trên hải đảo mộng ảo tựa như cảnh biển, lầu các cổ điển san sát, nơi đây có tên “Thiên Nhai Hải Các”, lại bởi vì là nơi địa hình thuận lợi nên nơi đây vốn là nơi tập hợp của Tứ Đại Thiên Vương, tuy rằng lần này Doanh Cửu Quang không tới, sau này cũng sẽ không tới đây nữa, có điều Đằng Phi và Thành Thái Trạch đã tới rồi.
Hạo Đức Phương, Quảng Lệnh Công và Khấu Lăng Hư cũng đã tới cả rồi, tới để dự tiệc mừng sắc phong hai vị tân Thiên Vương.
Có thể cho dù là về lai lịch hay về thực lực thì ba vị lão Thiên Vương cũng chưa chắc đã để hai vị tân Thiên Vương ở trong mắt, nhưng bọn họ lại không thể hiện điều đó ra ngoài. Năm người ngồi quay tròn, ăn uống linh đình, thái độ hòa ái nhiệt tình, liên tục nói chúc mừng.
Đương nhiên, trong lòng Đằng Phi và Thành Thái Trạch cũng rất hiểu chuyện, vẫn liên tục khiêm tốn xin được quan tâm chăm sóc, tỏ ra là bậc dưới.
Mấy người này có thể ngồi cùng một chỗ, một mặt là vì chúc mừng hai vị tân Thiên Vương, mặt khác cũng thuận miệng nói về việc lớn trong thiên hạ, thái độ của mấy người cũng sẽ quyết định tình thế của Thiên hạ.
Mấy người ngồi trong này, những người khác đều lui xuống.
Đường Hạc Nhiên bỗng nhiên xuất hiện ở cách đó không xa, truyền âm tới Khấu Lăng Hư trong lầu.
Đường Hạc Niên lui về phía sau, Khấu Lăng Hư lạnh nhạt nói:
- Thiên cung bên kia có tin tức, Lệnh Hồ Đấu Trọng và thân tín đã phải đền tội, nói là bất mãn với việc cách chức nên trốn thoát tạo phản, bị cận vệ quân bắt lại.
Hạo Đức Phương xì một tiếng:
- E là người đã sớm bị xử lý rồi, để mãi tới hiện giờ mới công khai chẳng qua là đang tìm cớ diễn trò thôi, giấu đầu hở đuôi!
Khấu Lăng Hư nhìn về phía Đằng Phi và Thành Thái Trạch:
- Đằng huynh, Thành huynh, Thanh Chủ muốn nhân cơ hội khống chế Thiên Nhai, nếu còn lăng nhằng nữa, khi Thanh Chủ thấy thăm dò không có phản ứng thì e là thật sự Sề gạo nấu thành cơm, chính thức ra lệnh cho đám cận vệ quân kia mất. Ba người chúng ta quyết tâm điểm thêm chút sắc màu cho Thiên Cung, không biết hai vị thấy thế nào?
Hai người Đằng, Thành nhìn nhau, sau đó gật đầu nói:
- Nguyện nghe theo Chư công!
- Được, cùng uống chén này nào!
Khấu Lăng Hư nâng chén mời.
Mọi người cùng nâng chén, vào lúc tự rót rượu. Quảng Lệnh Công lại lên tiếng:
- Ở U Minh lại xuất hiện một thế lực, chẳng lẽ mọi người không có suy nghĩ gì ư?
Hạo Đức Phương đáp:
- Chẳng phải ngươi đã nhìn ra rồi sao? Đó là thế lực Thanh Chủ nâng đỡ cho con trai mình, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ra tay?
Quảng Lệnh Công thoải mái nói:
- Đã có cận vệ quân làm thế lực cho con trai mình còn chưa đủ sao? Ta chỉ e Thanh Chủ đang lấy danh nghĩa con trai để che giấu tai mắt người khác mà thôi, mục đích chính là muốn xâm chiếm chúng ta từng chút một, chúng ta không thể không đề phòng. Hiện giờ thế cục đã ổn thỏa, ta không muốn nhìn thấy có thêm thế lực nào khác xuất hiện nữa, cho dù Thanh Chủ có mục đích gì đi nữa thì nhất định phải ngăn chặn. Nếu như mấy người không muốn ra tay thì ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc ra tay một mình, đừng trách ta không không thông báo để các vị chuẩn bị trước!
Mọi người có chút bối rối, chuyện này đúng là dồn Ngưu Hữu Đức vào chỗ chết, có điều nói đi cũng phải nói lại, lần này Ngưu Hữu Đức quả thực có chút lộ liễu rồi, không biết trời cao đất dày mà dám tham dự vào chuyện đảo doanh, chuyện này không bằng chuyện trước kia, đã để mọi người thấy ngứa mắt rồi.
Điều này không quan trọng, chuyện sống chết của Ngưu Hữu Đức chẳng được coi là chuyện quan trọng, quan trọng là Tây quân thật sự cứng rắn, làm gì có chuyện mấy nhà Thanh Chủ bên ấy không có động tĩnh gì được? Nếu Quảng Lệnh Công thật sự trở mặt với bọn họ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Giống như ban đầu mấy nhà nhanh chóng tiếp viện cho Doanh Cửu Quang là đạo lý thì Quảng Lệnh Công nhất định phải mạnh mẽ ép buộc mọi người.
Nhất thời, mấy người hoặc là cau mày, hoặc lặng thinh, lời Quảng Lệnh Công nói không phải không có lý, không thể để những thế lực khác phát triển được nữa, có điều mọi người đều đang suy nghĩ rất có thể sẽ để lại hậu quả.
Liếc mắt nhìn phản ứng của mọi người, Quảng Lệnh Công lại nói:
- Đương nhiên, nếu chỉ mình nhà ta ra tay thì không bằng mấy nhà cùng lúc ra tay được, chí ít cũng có thể gây chút áp lực cho Thanh Chủ, khiến Thanh Chủ sợ ném chuột vỡ đồ. Ý kiến của ta là, không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì nhất định phải một phát dẹp yên hiểm họa luôn, mấy nhà điều động hơn triệu nhân mã, Đằng huynh và Thành huynh điều động năm nghìn nhân mã là đủ rồi, bốn trăm triệu đại đại quân dứt khoát san bằng U Minh Tổng đốc phủ! Đương nhiên, ta không miễn cưỡng việc này, dù sao phu nhân Ngưu Hữu Đức cũng là con gái nuôi của Khấu huynh. Vẫn là câu nói ấy, nếu mấy vị không làm thì ta sẽ làm một mình, chỉ có điều ta làm một mình thì e là không thể khiến Thanh Chủ kinh hãi, rồi chẳng may chọc vào làm cho Thanh Chủ nhúng tay vào thì sẽ mang lại nhiều phiền phức cho các vị hơn mà thôi.
Câu nói tổng kết, thực sự là Miêu Nghị đã chọc giận y, đặc biệt là chuyện đưa con gái tới bị từ chối, đối với y mà nói, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng nhục nhã, y có thể không dẫm lên vết xe đổ của Doanh Cửu Quang, muốn diệt tận gốc Miêu Nghị cho nên vô cùng tích cực thúc đẩy chuyện này.
Khấu Lăng Hư hừ lạnh, đáp:
- Ngươi chẳng cần phải lấy con gái nuôi hay không phải con gái nuôi ra mà kích ta, ngươi muốn ra tay thì phải có lý do ra tay, gắng sức không để Thanh Chủ can thiệp vào, nếu không thì danh không chính, ngôn không thuận, cho dù Thanh Chủ không muốn bị liên can cũng sẽ bị ép phải can thiệp.
Quảng Lệnh Công nhàn nhạt nói:
- Lý do ra tay để ta lo, nhân mã thì mọi người cùng điều động!
Mấy người im lặng suy nghĩ...