Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Trạch cười ha hả. Hắn nhìn những người khác đang có mặt ở trong điện một chút, sau đó vỗ nhẹ vào vai Miêu Nghị.

- Đi thôi! Tìm một chỗ an tĩnh đi dạo một chút.

Miêu Nghị sửng sốt. Nhìn thấý hắn hình như muốn tránh người khác, có lời muốn nói với mình, Miêu Nghị liền đưa tay nói:

- Mời đại nhân!

Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, hai người đi tới hậu viện. Khi tìm được một chỗ yên lặng không người, hai người sóng vai đi bộ. Lúc này Văn Trạch mới mở miệng trêu ghẹo nói:

- Lão đệ thật là giỏi! Dám ở trong nghi lễ cưới hỏi của bệ hạ, đánh vào mặt của Doanh gia. Còn kinh động tới Chỉ huy sứ đại nhân đứng ra cầu tình cho ngươi. Hiện tại, ở Tả Đốc Vệ có người nào không biết đại danh đỉnh đỉnh của Ngưu Hữu Đức ngươi. Tương lai tiền đồ vô lượng!

Miêu Nghị mặt mày suy sụp, nói:

- Người sắp chết, đại nhân cần gì phải đem ta ra trêu đùa. Đại nhân cứ việc nói thẳng đi.

Văn Trạch giơ tay lên, đẩy cành cây đang chắn ở trước mặt ra.

- Cái khác ta không biết. Ta chỉ biết, sáng sớm hôm nay Chỉ huy sứ đại nhân vào cung phản đối đưa ngươi vào Hoang Cổ Tử Địa làm trừng phạt. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, Chỉ huy sứ đại nhân lại sai ta tiếp quản Hắc Long Tư. Ngươi vẫn không nhìn ra có ý gì sao?

Miêu Nghị mơ hồ có vài ý nghĩ, nhưng không dám xác nhận. Hắn liền nói:

- Ta không hiểu là có ý gì. Vẫn mong đại nhân nói rõ cho.

Văn Trạch cười nói:

- Rất đơn giản. Nếu thật sự muốn phái người tiếp quản Hắc Long Tư cũng không đáng để cấp bậc như ta phải tới đây. Điều này nói rõ vị trí này vẫn giữ lại cho ngươi. Ngoài ra ngươi không phát hiện ra sao? Phía trên chỉ nói áp giải ngươi vào Hoang Cổ giam giữ một ngàn năm, lại không phải cách chức ngươi, cũng không giảm cấp bậc của ngươi, càng không có phạt bổng lộc của ngươi. Không phải lúc này đã nói rõ vấn đề rồi sao.

Miêu Nghị lắc đầu:

- Sợ là bởi vì biết sau khi ta đi tới chỗ đó sẽ chết chắc rồi, không cần phải phiền phức như vậy.

Văn Trạch xua tay:

- Ta tìm một mình ngươi trò chuyện, là bởi vì Chỉ huy sứ đại nhân có chuyện bảo ta chuyển lời. Hoàn cảnh tệ hại ở Hoang Cổ Tử Địa đối với Hỏa Tu La có ảnh hưởng không lớn. Đối với ngươi chắc hẳn cũng không có ảnh hưởng gì...

Đây là suy luận gì vậy? Miêu Nghị ngạc nhiên:

- Có ý gì?

Văn Trạch kỳ quái nói:

- Ngươi không hiểu là ý gì sao? Ta còn tưởng rằng ngươi hiểu. Ta cũng không hiểu.

- Ách...

Miêu Nghị rất nhanh phản ứng lại. Hắn nhớ lại, trước đây khi Cao Quan điều tra bối cảnh của mình, có hỏi qua một thân phận. Mình dường như thừa nhận mình là đệ tử cách đời của Hỏa Tu La. Vừa nghĩ tới đây, hắn liền có chút đau răng. Lẽ nào vì cái này, liền ném mình đi tới chỗ Hoang Cổ kia. Cái này không bị bẫy chết mới là lạ.

Suy nghĩ rõ ràng, Miêu Nghị sờ sờ mũi nói:

- Hình như hiểu rõ.

- Hiểu rõ là tốt rồi.

Văn Trạch gật đầu, tiếp tục nói:

- Cho ngươi hay, tốt nhất đừng tiến vào sâu, đừng trêu chọc những thứ không trêu chọc nổi ở bên trong đó. Cứ đứng ở khu vực lối vào cố gắng tu luyện. Về phần bổng lộc hàng năm của ngươi, sẽ giúp ngươi đổi lại thành tài nguyên tu luyện ném vào trong. Chà chà, ý tứ này cũng quá rõ ràng. Nói rõ ngươi khẳng định không có việc gì. Lão đệ, ngay cả ta cũng hâm mộ ngươi. Điều này rõ ràng là ngươi đã lọt vào pháp nhãn của Chỉ huy sứ đại nhân!

Khóe miệng Miêu Nghị giật một cái.

- Văn đại nhân, bên trong đó, thứ không chọc nổi là thứ gì vậy?

Văn Trạch giang hai tay ra.

- Ta lại chưa từng tiến vào, ta làm sao biết được. Trước đây người tiến vào có thể sống sót đi ra cũng không nhiều. Có một vài lời đồn đại lung tung cũng không biết là thật hay là giả. Hiện tại ta nói lung tung trái lại có thể sẽ ảnh hưởng tới ngươi. Chỉ huy sứ đại nhân đã đi vào. Ngươi dựa theo lời Chỉ huy sứ đại nhân nói mà làm. Chắc hẳn sẽ không thành vấn đề. Nhớ kỹ, ngươi còn có ba ngày. Ba ngày sau, phía trên sẽ phái người áp giải ngươi đi. Có chuyện gì cần thiết, trong ba ngày này mau chóng an bài đi. Về phần những thủ hạ trong Hắc Long Tư của ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng. Phía trên để ta chú ý, ý tứ hiển nhiên chính là giữ lại cơ cấu vốn có. Ngươi yên tâm. Ta sẽ không động loạn. Chờ sau khi ngươi từ Hoang Cổ trở về nhất định hết hoàn trả lại như xưa. Lão đệ, lưu một liên hệ, có chuyện gì chúng ta giữ liên lạc.

Nói xong hắn lấy ra một tinh linh đánh ra pháp ấn truyền đạt.

Miêu Nghị cũng chỉ đành lấy ra một tinh linh đánh ra pháp ấn đưa cho hắn. Cả hai trao đổi với nhau.

- Hoang Cổ Tử Địa?

Tại một lầu các bên trong phủ Khấu Thiên Vương, Doanh Cửu Quang và Khấu Lăng Hư ngồi đối diện uống rượu. Doanh Cửu Quang là cố ý chạy đến tìm Khấu Lăng Hư. Doanh Cửu Quang mơ hồ nghi ngờ Khấu Lăng Hư đột nhiên tới đây ngủ lại là có ý đồ gì đó. Hắn cố ý tới thăm dò.

Chưa chờ thăm dò được ý đồ của hắn, nhưng thật ra lại chờ được kết quả trừng phạt của Miêu Nghị. Kết quả này khiến hai người trăm miệng một lời đều vô cùng ngạc nhiên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có cảm giác khó hiểu.

Hai người đều có cảm giác không có chỗ dùng sức, không biết Thanh Chủ rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.

Khấu Lăng Hư nâng chén lên, buồn bực.

Doanh Cửu Quang cũng không nổi giận được. Dù sao dựa vào tu vi của Ngưu Hữu Đức, ném Ngưu Hữu Đức vào chỗ đó, không khác gì với đi chịu chết. Thanh Chủ coi như là cho hắn mặt mũi

Nhưng hai người không cần đoán cũng biết, chuyện không đơn giản như vậy. Phương thức trừng phạt không quan tâm chết sống đều không đáng phiền toái như vậy.

Hai vị Thiên Vương nghĩ như thế nào Miêu Nghị không biết. Hiện tại hắn thật ra vội vã tìm hiểu tình hình của Hoang Cổ Tử Địa.

Không có cách nào. Hắn biết bản thân mình muốn tránh thoát trừng phạt lần này là không có khả năng. Hắn vốn định có nên triệu tập dư nghiệt Lục Đạo nửa đường chặn lại, đưa mình đi. Sau này hắn không lăn lộn ở Thiên Đình. Lần này nhất thời kích động, thật sự đắc tội Doanh gia quá ngoan độ. Lại thêm Chiến Như Ý trở thành Thiên Phi quả thực cho hắn áp lực không nhỏ.

Người khác không biết, hắn cũng có ẩn tình khó nói. Chiến Như Ý gặp riêng hắn, còn cởi hết đồ trên thân ở trước mặt hắn. Không nên nhìn thấy, hắn cũng đã nhìn thấy được. Chiến Như Ý không biết hận mình như thế nào. Vừa nghĩ tới mình thấy hết thân thể nữ nhân của Thiên Đế. Hắn cũng có chút lo lắng. Hắn quả thực có dự định rời khỏi Thiên Đình. Thật ra trong lòng hắn cũng có phần không muốn lại đối mặt với Chiến Như Ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK