- Làm như vậy đối với những đại môn phái kia cũng không công bình, bọn họ mang theo trọng bảo tới chính là vì bảo vệ tính mạng, hiện tại bảo bọn họ bỏ trọng bảo xuống dùng thực lực chiến đấu, có lẽ bọn họ sẽ không bằng lòng…
Nguyệt Dao đáp:
- Nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta có thể cho bọn họ cơ hội khác. Bọn họ thích dùng pháp bảo vậy sáu người chúng ta sẽ phụng bồi bất cứ lúc nào, nếu như bọn họ nắm chắc thắng được sáu người chúng ta, vậy thì mặc cho bọn họ, chúng ta không miễn cưỡng. Huống chi đệ tử những đại môn phái kia cũng không phải hạng kém cỏi bất tài, tự nhiên có chỗ độc đáo riêng, không có pháp bảo chưa chắc đã sợ.
- Nói như vậy có vẻ hơi có đạo lý, chẳng qua là...
Vân Phi Dương trầm ngâm một phen, giương mắt hỏi:
- Tại sao ta phải đáp ứng muội chuyện này, muội bảo sao ta làm vậy, chẳng phải là vô cùng mất mặt, bản thiếu há có thể bị một nữ nhân nắm mũi dẫn đi!
- Mặt mũi có quan trọng lắm không?
Nguyệt Dao hỏi ngược lại:
- Trên đảo này chỉ có một không gian nhỏ như vậy, chỉ có một trăm vị trí, nếu thật sự phải chém giết lẫn nhau để tranh, ngươi có thật sự hạ thủ với tu sĩ Ma Quốc của ngươi không?
Vân Phi Dương không biết nói gì, thật đúng là khó lòng hạ thủ, cũng không phải là không hạ thủ được, mà vì thân phận bối cảnh.
Ma tu lấy Đại Ma Thiên là thủ lãnh, tu sĩ Ma Quốc lấy Vân gia là trên, nếu là lúc bình thường muốn giết thì giết không sao cả. Nhưng trường hợp này y vì tranh thứ hạng nên giết người mình cho đủ số, có hay ho gì, cho dù là thắng cũng không chút vẻ vang.
Ma tu khác ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội có thể chém giết lẫn nhau một mất một còn, duy chỉ có Vân Phi Dương đại biểu Đại Ma Thiên lại không thể làm như vậy. Bởi vì những người này cũng là thần tử thần phục dưới chân Đại Ma Thiên, bọn họ không tiện hạ sát thủ với Vân Phi Dương, Vân Phi Dương cũng không tiện hạ thủ với bọn họ.
Trên thực tế ở Tinh Tú Hải những năm qua, ngoại trừ gặp một ít tu sĩ không biết trời cao đất rộng ra, y chưa từng hạ sát thủ với một tu sĩ Ma Quốc nào. Thấy đối phương gặp phiền phức, còn phải xuất thủ cứu mạng một lần.
Mà những đại biểu năm nhà khác cũng là như vậy, tỷ dụ như Nguyệt Dao thấy bọn Cổ Tam Chính gặp nạn, cho dù là đối mặt Bạch Tử Lương cũng sẽ xuất thủ cứu một lần, hưởng thụ địa vị cao cao tại thượng cũng phải gánh vác một ít trách nhiệm.
Nguyệt Dao lại hỏi:
- Hòn đảo này nhỏ như vậy, chuyện gì cũng diễn ra ngay trước mắt, nếu ngươi nhìn thấy tu sĩ Ma Quốc bị người khác tàn sát, ngươi có thể mắt lạnh bàng quan không xuất thủ cứu giúp được sao?! Nhưng chỉ có một trăm vị trí đầu, ngươi có thể cứu được bao nhiêu người, ngươi có thể cứu được hết sao?
Vân Phi Dương hoang mang ngơ ngác, không cứu là không thể, nhưng làm sao cứu?! Tu sĩ sáu nước hỗn chiến, phe này giết phe kia, phe kia giết phe nọ, thậm chí là người cùng phe giết nhau, làm sao cứu?!
Nguyệt Dao than thở:
- Nếu sáu người chúng ta không tới đây, có thể bất kể bọn họ sống chết, thế nhưng đã tới đây rồi cũng không có cách nào làm như không thấy. Mặc dù khó có thể thay đổi được gì, nhưng làm như vậy ít nhất có thể yên lòng, sau khi tin này truyền đi, coi như sáu người chúng ta cũng có câu trả lời thỏa đáng cho tu sĩ nước mình.
Vân Phi Dương gật đầu một cái coi như là chấp nhận, bất quá chợt nghĩ đến lời nói trước đây bèn mạnh miệng nói:
- Cũng bởi vì chuyện này ta phải nghe theo nàng sao?
Nguyệt Dao hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói:
- Ngươi thật không đáp ứng?
Vân Phi Dương hắc hắc cười nói:
- Nếu như đáp ứng nàng gả cho ta, ta không nói hai lời, chắc chắn đáp ứng nàng!
Miêu Nghị ở phía sau y lập tức muốn xuất một thương đâm chết y. Trước đó y muốn mình làm tỷ phu y, hiện tại lại muốn làm muội phu mình, há đâu có lý như vậy!
Đối với loại người muốn cầu thân mình, hiển nhiên Nguyệt Dao đã gặp qua không ít. Thật sự là vì nhan sắc nàng quá đẹp, nam nhân ái mộ nàng nhiều không đếm xuể, nghiễm nhiên nàng có kinh nghiệm ứng đối, cũng không tức giận, tức giận với thứ người như Vân Phi Dương quả thật là tự tìm phiền não.
Nàng nhàn nhạt đáp:
- Muốn cưới ta ư, không thành vấn đề! Nhưng ngươi phải lấy ra tư cách cưới ta!
Thật sự có cơ hội ôm mỹ nữ tuyệt sắc này về nhà ư… Vân Phi Dương đứng bật dậy, đôi mắt rực sáng, vốn y cũng chỉ muốn chiếm phần hơn về miệng lưỡi, cũng không hề có ý vọng tưởng nhan sắc của nàng, bởi vì biết là chuyện này không thể nào. Mục Phàm Quân và Vân Ngạo Thiên là người cùng bối phận, làm sao Mục Phàm Quân có thể gả đệ tử của mình cho cháu nội Vân Ngạo Thiên, đây chẳng phải là tự nhiên hạ thấp một bậc sao?!
Nhưng hiện tại nghe Nguyệt Dao nói như vậy cũng gấp giọng hỏi:
- Nguyệt Dao nàng nói đi, tư cách gì?
Nữ nhân xinh đẹp như vậy nam nhân nào mà không thích.
Nguyệt Dao nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi cảm thấy hạng người bình thường có thể xứng với ta sao?
Vân Phi Dương nhất thời trừng mắt một cái:
- Dĩ nhiên không xứng, tên nào cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không cần chờ đến ta động thủ, cũng có một đống người giết chết kẻ đó!
Nguyệt Dao hết sức bình thản nói:
- Người mà ta sẽ gả cho tự nhiên không thể là người bình thường. Vân Phi Dương, nếu như ngươi có thể đánh bại Vân Ngạo Thiên, giẫm Vân Ngạo Thiên ở dưới chân, trở thành ma đạo chí tôn, ta cũng có thể cân nhắc gả cho ngươi.
- Ta...
Vân Phi Dương dưới tình thế cấp bách thiếu chút nữa lập tức đáp ứng, thình lình ngưng bặt, suýt cắn phải đầu lưỡi của mình, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Nguyệt Dao.
Nguyệt Dao liếc mắt nhìn y, nói tiếp:
- Ta đã nói ra điều kiện, nếu sau này ngươi còn nói những lời đòi cưới ta này, ta coi như ngươi muốn đánh bại Vân Ngạo Thiên, nơi này có không ít người làm chứng.
Vân Phi Dương vội vàng quay đầu lại nhìn đám tùy tùng sau lưng, trợn mắt cảnh cáo. Nếu lời đánh bại Vân Ngạo Thiên truyền đi, chắc chắn y sẽ bị đánh cho tàn phế.
Vân Phi Dương có thể nói rùng mình một trận, đặt mông ngồi xuống, tức giận nói:
- Nguyệt Dao, nàng dám đùa bỡn ta, ta sẽ không đáp ứng, ra ngoài ta sẽ cho tu sĩ Ma Quốc đại khai sát giới!
Không đáp ứng? Nguyệt Dao hừ lạnh nói:
- Ngươi không đáp ứng cũng không sao, dù sao nhất định những nhà khác sẽ đáp ứng, đến lúc đó năm nhà chúng ta sẽ liên thủ giết cho tu sĩ Ma Quốc ngươi không còn một mống hãy nói, cũng tranh thủ thêm một chút sinh cơ cho tu sĩ năm nước chúng ta. Dĩ nhiên cũng sẽ không giết sạch, ít nhiều gì cũng nể mặt Đại Ma Thiên một chút, thả cho một mình Vân Phi Dương ngươi còn sống trở về là được.
Vân Phi Dương cơ mặt giật giật, trong lòng y hiểu rõ ràng, nhất định những nhà khác sẽ đáp ứng chủ ý của Nguyệt Dao, nếu như mình không đáp ứng, những nhà khác thật sự có khả năng liên thủ đánh bên mình, xem ra mình không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm nhan sắc khuynh thành của Nguyệt Dao, nhìn chằm chằm ngôn hành cử chỉ dõng dạc đường hoàng của lão Tam, trong lòng cảm thán.
---------------