Cầm phi và cả hai vị thị nữ đều không thể trở lại Thiên Cung, vừa đi đến cửa cung thì đã bị người ngăn cản, đưa các nàng trở về thăm nhà mẹ đẻ, ngụ ý chính là, cấp trên đã ra lệnh cưỡng chế Cầm phi trờ về nhà mẹ đẻ, hay nói cách khác là cấm túc, không được tự tiện ra ngoài.
Ngay cả cơ hội lấy hành lý trong cung cũng không cho các nàng, trực tiếp đưa các nàng trở về, khiến cho các phi từ có ý đồ tìm hiểu tin tức phải thất vọng cả rồi.
Đối với Cầm phi, đây đúng là may mắn trong bất hạnh, không bị bỏ mạng là quá tốt rồi. Nàng mơ hồ nhận ra được không phải là Thanh Chủ không muốn giết nàng, mà là nếu hiện tại giết nàng thì động tĩnh quá lớn, rất dễ khiến người ngoài suy nghĩ rất nhiều.
Còn về phần của Thanh Nguyên Tôn, tạm thời cũng không có ý kiến xử lý thế nào, tựa như chẳng có việc gì vừa xảy ra hết.
Trong nội tâm của Hạ Hầu Thừa Vũ không nắm chắc, hỏi ý kiến Miêu Nghị, Miêu Nghị phản hồi rằng nếu Thanh Chủ đã cố ý trui rèn Thanh Nguyên Tôn, sẽ không dễ dàng buông tha vậy đâu, phương thức xử lý vẫn còn ở phía sau, chẳng qua là bời vì liên quan đến việc xấu trong gia đình, Thanh Chủ không muốn huyên náo cho tất cả mọi người đều biết, vì thế không xử lý Cầm phi và Thanh Nguyên Tôn cùng lúc, rất dễ khiến người khác chú ý.
Kể từ đó, trong lòng Hạ Hầu Thừa Vũ như treo ngược cành cây, không biết con trai của nàng khi nào thì bị trừng phạt.
Khi Hạ Hầu gia biết Cầm phi liên lụy bên trong sự việc này, cùng biết được Hạ Hầu Thừa Vũ chủ động dẫn Thanh Nguyên Tôn đi nhận sai, Hạ Hầu Lệnh tức giận quá mức, cảnh cáo Hạ Hầu Thừa Vũ một trận nghiêm khắc. Hạ Hầu Thừa Vũ bị mắng, nội tâm đầy lửa giận, thầm mắng chính mình vô dụng mà còn mắng ta sao?
Không giống như khi đối mặt với Hạ Hầu Thác, uy tín, của Hạ Hầu Lệnh kém hơn rất nhiều so với Hạ Hầu Thác, đối mặt với sự biến hóa trong tâm tính chẳng những có Hạ Hầu Thừa Vũ, Hạ Hầu Lệnh, còn có những vị huynh đệ đang ẩn nấp trong tối nữa. Nếu như Hạ Hầu Thác còn tồn tại, không cần Hạ Hầu Thác nói gì, mọi người đều kính sợ cùng kiêng kỵ.
Sau một buổi thiết triều trên Thiên Đình, tất cả quần thần giải tán, Doanh Vô Mãn vừa mới đi đến cửa Thiên Cung thì có một cung nữ xuất hiện đến thông báo;
- Doanh Hầu, Cao Hữu Sứ cho mời.
Doanh Vô Mãn nhìn theo phương hướng vị cung nữ kia vừa đến, liền thấy một người mặc một bộ đồ màu đen, đội mũ cao, không ai khác chính là Cao Quan, hắn đang đứng lạnh lùng trên bậc thang đại điện, nhìn chằm chằm Doanh Vô Mãn
Doanh Vô Mãn chào hỏi những đồng liêu bên cạnh mình, sau đó xoay người đi vào, vừa đến dưới bậc thang đã chắp tay chào Cao Quan, cười nói:
- Cao Hữu Sứ, không biết có gì phân phó không?
- Xin dời bước nói chuyện!
Cao Quan nhìn xuống từ trên cao, hắn đi xuống bậc thanh, vừa đến sát bên người Doanh Vô Mãn mới bỏ lại một câu rồi rời đi.
Còn muốn dời bước nói chuyện? Doanh Vô Mãn cảm thấy khá kỳ lạ, không biết tên phán quan mặt lạnh này muốn nói chuyện gì với hắn, nhưng hắn tin tưởng đối phương sẽ không động đến mình, vì thế đi theo Cao Quan đến một sườn viện bên cạnh cung điện.
Nhưng điều hắn tuyệt đối không ngờ tới đã xảy ra, vừa mới bước vào trong cánh cửa, hắn đà nhận thấy bầu không khí không đúng, một loạt người mặc áo đen ngăn cản trước mặt hắn, sau đó một đám khác thì chặt đứt đường lui của hắn, ai cũng lăm lăm vũ khí trên tay, vây hắn vào giữa, những đầu thương sắc bén chỉa vào trước ngực lẫn sau lưng hắn.
- Những người vây quanh hắn đều đội mũ đen có hoa văn mây nạm vàng, áo khoác đen tuyền viền vàng, eo mang đai ngọc, rõ ràng đều là người của Giám Sát Hữu Bộ.
Đáy măt Doanh Vô Mãn lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào Cao Quan đang chậm rãi đi ra từ trong đám người:
- Cao Quan, ngươi có ý gì đây?
Cao Quan không quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía đối phương, giọng điệu hờ hững xa cách:
- Có người mật báo Doanh Hầu cấu kết phản tặc, mời Doanh Hầu về hiệp trợ điều tra!
Doanh Vô Màn tức giận nói:
- Vu oan giá họa, bản Hầu muốn gặp bệ hạ!
- Hữu Bộ nghe lệnh, người kháng cự điều tra, được quy vào tội hiệp trợ phản tặc, giết!
Cao Quan không muốn nói nhảm quá nhiều, trực tiếp hạ lệnh cấm.
Những thanh đao lập tức gác lên cổ Doanh Vô Mãn, Doanh Vô Mãn nhìn chằm chằm thân ảnh mặc áo choàng màu đen kia dần dần đi xa, nhưng dù cho tức giận đến mức nào cũng không dám nói gì, người khác giết hắn còn phải cân nhấc vài lượt, duy chi có tên khốn kiếp Cao Quan này có quyền tiền trảm hậu tấu, hơn nữa ra hạ sát lệnh, nếu hắn dám xằng bậy, đầu lập tức rơi xuống đất không phải nói chơi.
Phong cách Cao Quan trước sau như một, không ai dám hoài nghi.
Không có động tĩnh gì, đường đường là Doanh Hầu đã bị người của Giám Sát Hữu Bộ mang đi.
- Có điều tra được gì không?
Khấu Thiên Vương Phủ, Đường Hạc Niên bước từng bước nhẹ nhàng vào trong rừng trúc, Khấu Trang và Khấu Lăng Hư đang nói chuyện với nhau bên trong, vừa nhìn thấy Đường Hạc Niên đến, đã mở miệng hỏi. Tất nhiên là Đường Hạc Niên biết rõ đôi phương đang hỏi cái gì, sau khi chắp tay chào hai người kia, hắn mới lắc đầu nói:
- Trước mắt vẫn không biết vì sao Cầm phi lại đi về thăm nhà mẹ đẻ, dường như không người nào trong nội cung biết rõ nguyên nhân bên trong, nhưng xét tình hình những người đó bị mang đi khi đang ở hậu viên, chắc chắn đã có vấn đề gì đó rồi. Doanh gia tiến cống Cầm phi, phỏng chừng bên Doanh Cửu Quang biết một chút sự tình, không biết có quan hệ gì với chuyện Thiên Phi hồi cung hay không.
Khấu Lăng Hư vuốt râu, giọng điệu trầm ngâm nói:
- Thanh Chủ phát ra tín hiệu, e rằng khơi gợi lên ý tưởng để Thiên Phi trèo lên địa vi cao của Doanh Cửu Quang rồi, không biết Cầm phi này phát huy tác dụng gì đây.
Chú ý hướng đi của Cầm phi không chỉ có Khấu gia, bởi vì có cả một đám người chú ý động tĩnh tại hậu cung Thiên Đình, trong lúc nhất thời đều tự mình đi tìm hiểu, suy đoán, xem rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra rồi.
Doanh Thiên Vương Phủ, trong thư phòng, Doanh Cửu Quang đang múa bút vẽ tranh, rất có phong phạm dưỡng khí.
Sau khi Tả Nhi đi vào hành lễ, liền đến gần trường án bẩm báo:
- Cầm phi đã đến nhà mẹ đẻ bình an, đã có người trong nội cung theo dõi, cha của nàng Vương Trác bẩm báo mang theo thâm ý, nói rằng con gái của hắn đã trả giá lớn như vậy rồi, cái gì cần làm cũng đã làm, lúc nào thì giao vị trí Đô Thống kia cho hắn.