Mục lục
Phi Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vưu Huyền nghẹn ngào khóc ròng ở đằng kia, chính thức rơi lệ đầy mặt.

Miêu Nghị thu sao linh trên tay trong lòng có thể nói cười khổ. Mão Lộ nguyên soái bàng quang tự mình đưa tin cho hắn, hỏi hắn là có ý gì, lại phát điên vì cái gì?

Miêu Nghị thật cũng không giấu diếm, đem việc cùng Doanh gia nói cho y, chỉ để y giữ bí mật mà thôi.

Bàng Quang nghe xong rất thiện giải nhân ý, thật cũng không nói thêm cái gì, chỉ đề Miêu Nghị đừng giết người của y, thả chợ đêm của y.

Miêu Nghị trả lời không biết đâu là người của Bàng Quang, dù sao người giết không ít, không biết có người của Bàng Quang hay không, nếu người bắt có, sau này nhất định sẽ thả.

Bàng Quang im lặng không đáp lại Miêu Nghị cũng không biết y tức giận hay sao.

- Đại nhân, chợ đêm không ít cửa hàng liên lụy đến quyền quý Thiên Đình, ngài làm như vậy thật sự liền không sợ đắc tội bọn họ sao?

Thanh Nguyệt từ xa nhìn Miêu Nghị rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Miêu Nghị căn bản giống như không xem ra gì vậy:

- Đắc tội có thể trách ta sao? Chân tướng của sự việc bọn họ sớm muộn phải biết, việc này là Doanh gia gây nên, cũng không phải một mình ta gây ra đấy ta cũng là người bị hại, sao có thể chỉ trách một mình ta?

Thanh Nguyệt á khẩu không trả lời được, hóa ra vị này đã sớm tìm lý do an ủi mình, trách không được dám hạ sát thủ như vậy, thả đánh cướp. Phát hiện vị Đô thống đại nhân này tư duy ăn khớp thật đúng là khác người thường thật đúng là có lý.

Dương Triệu Thanh đột nhiên lên tiếng nói:

- Đại nhân, thám tử đưa tin, nhóm lớn người của Vưu tộc đang chạy đến.

Miêu Nghị nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã biết:

- Cái gì phải tới rốt cuộc cũng đã tới, ta còn tưởng rằng bọn hắn có thể thờ ơ, thấy hai mẹ con một mực gạt tin tức căn bản không để Vưu Vương biết, truyền lệnh xuống thu binh bày trận chuẩn bị chiến tranh.

Quân lệnh truyền ra, trong biển lửa không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh mãnh liệt, bốn phương tám hướng đều như thế, âm thanh nổ vang gấp gáp, khắp nơi là án lửa bắn ra bốn phía, khắp nơi giống như Thiên Băng Địa Liệt, đại quân đang thi hành dự chế xong kế hoạch tiến công.

Thanh Nguyệt nhìn khắp nơi nhưng vị cảm khái vô hạn. Chợ đêm đã có lịch sử tồn tại rất nhiều năm, thậm chí so với nàng tuổi thọ còn nhiều hơn. Lần này xem ra là hủy, triệt để hủy trên tay vị Đô thống đại nhân này của chúng ta.

Đại quân hợp thành quay trở lại, trải qua huyết tẩy đám người tản ra khí tức hung hãn, trong mắt thậm chí hưng phấn sảng khoái.

- Vưu tộc bắt bao nhiêu, sống đều bày ra cho ta.

Miêu Nghị lại ra lệnh một tiếng.

Rất nhanh thành đàn nam nữ lão ấu nguyên một đám phóng ra, cả đám đều bị chế trụ, không ít người ở đằng kia thút thít nỉ non, xen lẫn trong đại quân, nhất thời không biết có bao nhiêu nhưng chắc chắn nhiều hơn đội ngũ của đại quân U Minh.

- Đi!

Miêu Nghị ném lời nói dẫn đầu phóng lên trời, phía dưới đại quân đè nặng mảnh lớn tù binh bay lên không đuổi theo.

Đại quân một lần nữa đi vào Tinh Không, Miêu Nghị dừng lại đằng sau một mảnh đen kịt dừng theo hướng về phía thám tử.

Không bao lâu, hạo hạo đãng đáng đại quân của Vưu tộc đuổi tới, khoảng chừng hơn triệu người, cũng mặc giáp. Cái này rõ ràng cho thấy thực lực đạt đến tư cách có thể tham dự chinh chiến.

- Vương!

- Cứu lấy chúng ta!

Đệ tử Vưu tộc bị áp tới nhìn thấy đại quân Vưu tộc khóc thảm một tiếng cầu cứu. Vẻ mặt hờ hững.

Miêu Nghị hừ lạnh một tiếng:

- Thiên đình bên ngoài, rõ ràng còn có tư quân lớn như vậy tồn tại, thấy Vưu tộc rất có thể sanh nuôi con.

Long Tin đứng bên cạnh nói:

- Vưu tộc là hệ tộc đàn, địa vị nữ nhân cao hơn nam nhân, không có hôn ước đồng nhất, chỉ cần nữ nhân nguyện ý, có rất nhiều nam nhân hỗ trợ sinh ra đời sau. Mà Vưu tộc trời sinh liền đủ pháp lực, một thành năm có thể hoàn thành hình nhân, từ nhỏ đã có năng lực tự bảo vệ, thêm với an nhàn một phương, nhân số tất nhiên không thiếu.

Miêu Nghị nói:

- Cái này ta cũng được nghe nói, chỉ là nhiều người như vậy, không sợ phạm kiêng kỵ sao? Thiên uy khó đoán.

Trong lời nói có chỗ chỉ.

Thanh Nguyệt, Long Tín nhìn nhau đều hiểu ý tứ trong lời nói của Miêu Nghị.

Thanh Nguyệt nói:

- Nếu cố gắng sinh sôi nảy nở đời sau cũng là một thủ đoạn để Vưu tộc tự bảo vệ mình, Vưu tộc không thể không từng gặp kiếp nạn, nhưng số lượng phần đông cũng không giết sạch sẽ, chỉ cần có người kế tục, người mới tự nhiên sẽ sinh ra. Tên đầu mang lá cây kia là Vưu Vương, tên là Tinh!

Lúc này đại quân Vưu tộc đã dừng lại phía trước ánh mắt Miêu Nghị đã rơi vào người phụ nữ cầm đầu đầu đội vòng hoa màu xanh. Dù sao cũng hơi kinh ngạc, khí độ kia, ngọn gió hoa kia, tư thái kia, mặt này thanh lệ thoát tục, chính thức là tuyệt đại giai nhân, đẹp hiếm thấy lại là Vưu tộc chi Vương.

- Thanh Nguyệt, Long Tín.

Vưu Vương nhìn chằm chằm đánh giá bên này lập tức nhận ra hai người bên cạnh Miêu Nghị hiển nhiên là nhận thức hai người này.

Long Tín hừ lạnh một tiếng. Thanh Nguyệt lạnh nhạt một tiếng:

- Tinh, đã lâu không gặp.

Vưu Vương không để ý tới này, ánh mắt gắt gao ổn định trên người Miêu Nghị, lạnh lùng nói:

- Ngươi chính là Đô thống phủ U Minh Ngưu Hữu Đức?

Miêu Nghị hờ hững nhìn nàng, lạnh lùng nói:

- Đã biết là ta còn không thúc thủ chịu trói.

Đại quân Vưu tộc đã phẫn nộ đầy mặt nay nghe lời này xong một đôi nộ nhãn thiếu chút nữa không toát ra lửa.

Vưu Vương nói:

- Vưu tộc ta cùng ngươi không oán không thù. Vì sao hạ sát thủ?

- Hảo một cái không oán không thủ.

Miêu Nghị bá một tiếng rút kiếm bên hông chỉ về phía đối phương:

- Lén bắt mệnh quan thiên đình, còn dám tụ tập tư quân kháng pháp, hôm nay Vưu tộc nếu không giao quan viên bị bắt của thiên đình ra đây, đừng trách đại quân thiên đình san bằng Hắc Long Đàm, xúc diệt Vưu tộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK