Ánh mắt những người khác đều lưu thần để ý, trong lòng không khỏi thầm thì, rốt cuộc là việc gì?
Hai bên trao đổi rõ ràng rất lâu, cuối cùng mới thấy Phá Quân chầm chậm thu lại tinh linh, sững sờ nhìn Thanh chủ, bộ dạng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thanh chủ chờ đợi hắn nói, kết quả đợi tới đợi lui mãi mà không thấy hắn mở miệng, cuối cùng nhịn không được, quát:
- Có lời mau nói, có rắm mau thả!
Pha Quân vừa nãy còn nghênh ngang, giờ này lại như đứa trẻ, xấu hổ ấp a ấp úng nói:
- Dậu đinh vực lại xảy ra chuyện.
Chúng nhân sá dị, chưa từng thấy qua Phá Quân có bộ dạng thế này.
Thanh chủ nhíu mày:
- Lại xảy ra chuyện gì?
Phá Quân:
- Dậu đinh vực tụ tập trăm vạn đại quân tinh nhuệ báo thù, vây công năm vạn nhân mã của Ngưu Hữu Đức.
Cao Quán đứng một bên thần tình hờ hững, đột nhiên ánh mắt dán chặt trên mặt Phá Quân.
Thanh chủ cả giận, quát:
- Một đám cẩu sát tài, có phải đều cầm nhân mã mà Thiên Đình tiêu tốn đại lượng tài nguyên cung dưỡng coi thành quân đội của riêng mình, muốn sai bảo thế nào cũng được?
Chẳng qua rất nhanh lại như nghĩ tới cái gì, quay đầu hỏi Vũ Khúc:
- Dậu đinh vực là thuộc quyền quản lý của Hiên Viên Trác ngươi tiến cử đúng không?
Vũ Khúc khẽ thở dài một tiếng:
- Đúng vậy!
Thanh chủ khẽ vuốt râu, híp mắt lại, ánh mắt lóe lên, không nhắc lại chuyện Hiên Viên Trác, mà hỏi Phá Quân:
- Chắc năm vạn nhân mã kia đã toàn quân lật chìm đúng không?
Thanh âm Phá Quân không lớn:
- Không có!
Thanh chủ “A” một tiếng, hỏi:
- Còn thừa bao nhiêu?
Phá Quân:
- Sống sót chừng một vạn mấy trăm.
Thanh chủ gật gât đầu:
- Xem ra Dậu đinh vực còn biết hạ thủ lưu tình, không đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ là sẽ không bỏ qua cho kẻ đầu sỏ, Ngưu Hữu Đức thế nào rồi?
Chúng nhân vừa nghe ngữ điệu này của hắn liền biết, hiển nhiên hắn không tính toán truy cứu trách nhiệm của Hiên Viên Trác. Chẳng qua nghĩ kỹ thì cũng phải, trước mắt Ngưu Hữu Đức còn cách thứ bậc của Hiên Viên Trác xa lắm, Hiên Viên Trác liên quan càng thêm trọng đại, ai cũng sẽ không vì một tên tổng trấn mà phế đi một hầu gia, huống hồ nói không chừng Ngưu Hữu Đức đã chết, vì một người chết mà phế đi một hầu gia liền càng được không bù mất, cái gì nặng cái gì nhẹ không khó để cân nhắc.
Thanh âm Phá Quân vẫn cứ nhỏ nhẹ:
- Ngưu Hữu Đức còn sống nhăn.
Thanh chủ “Ha” một tiếng, ngạc nhiên nói:
- Không phải trăm vạn tinh nhuệ của Dậu đinh vực đi báo thù ư? Bỏ qua những người khác còn nói được, chứ sao sẽ bỏ qua tên đầu sỏ là Ngưu Hữu Đức? Chẳng lẽ đã để Ngưu Hữu Đức trốn thoát?
Phá Quân muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng nói:
- Không phải Ngưu Hữu Đức chạy, mà là Ngưu Hữu Đức suất lĩnh năm vạn hô kỳ nhân mã đánh tan trăm vạn tinh nhuệ của Dậu đinh vực.
- ...
Thanh chủ kinh ngạc nhìn hắn.
Tinh thần điện lăng ngắt như tờ, yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi, tất cả mọi người đều tưởng như mình đang nghe lầm, sững sờ nhìn Phá Quân.
Mà ngoài Thiên cung, chúng triều thần đều phát hiện vẻ dị thường của tứ đại Thiên Vương cùng Hạ Hầu thiên ông, năm người đều không ai nói chuyện, ai cũng đứng đó, bộ dạng cao thâm khó lường, cũng không người dám chạy qua hỏi han.
Quảng lệnh công là bởi chuyện phát sinh ngay trên địa bàn của mình, nên là người đầu tiên biết được tin tức. Hạ Hầu gia tộc là bởi con đường tin tức bất phàm, rất nhanh liền biết được tin. Khấu Lăng Hư. Doanh Cưu Quang, Hạo Đức Phương là bởi phát giác sự dị thường của hai người bọn họ, sai người hoả tốc thăm dò rồi mới biết được tin.
Người bình thường có lẽ không có tài lực cùng năng lực quản khổng lớn đến mức bố trí tai mắt khắp nơi như vậy, nhưng hiển nhiên tứ đại Thiên vương có được tài lực cùng năng lực ấy, mỗi tinh vực khó tránh khỏi đều có người của bọn họ lẩn vào. Cho dù nhãn tuyển mặt dưới chưa hẳn đã tham dự đại chiến Dậu đinh vực, nhưng chỉ cần thông qua vài lần liên hệ liền biết rõ tình hình.
Càng huống hồ, hiện tại trên Thiên phố Cửu Hoàn Tinh đã bắt đầu truyền ra tin tức.
Địa điểm giao chiến cách Cửu Hoàn Tinh không quá xa, cộng thêm Cửu Hoàn Tinh là nơi đặt Thiên phố, tu sĩ lui tới ở đó vốn rất nhiều, địa điểm giao chiến đánh cho kinh thiên động địa, tưởng không kinh động đến đó đều khó. Chỉ cần tới nhìn qua liền sẽ phát hiện cư nhiên có một trận đa đấu quy mô to lớn như thế, ai cũng đều bị dọa nhảy dựng, tuy sợ ba cập đến bản thân, phát hiện ra không đứng đều chạy cả, nhưng người tận mắt chứng kiến tình hình trước sau của trận quyết chiến thì vẫn có, tin tức sắp xếp cùng một chỗ liền đại khái đoán ra chân tướng.
Những người này vừa về tới Thiên phố, tin tức lập tức được truyền ra.
Thế là sự trầm mặc trong Tinh thần điện lập tức bị đánh vỡ, trừ Thanh chủ, Phá Quân cùng Vũ Khúc ra, Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên cùng Cao Quán đều lũ lượt lấy ra tinh linh, ai cũng đều nhận được tin tức.
Thanh chủ quay đầu nhìn hướng mấy người.
Thượng Quan Thanh nghe xong tin tức, nhìn Phá Quân một cái thật sâu, không nói gì. Tư Mã Vấn Thiên cũng mắt nhìn Phá Quân, sau cùng chắp tay nói:
- Bệ hạ, nhận được tin báo, trên tinh vực phụ cận Cửu Hoàn Tinh đã xảy ra đại chiến, tổng hợp tình huống hẳn là không dưới trăm vạn đại quân Thiên Đình vây công vài vạn quân cận vệ, kẻ sau lấy ít thắng nhiều, trận trảm vài chục vạn đại quân Thiên Đình, đánh bại kẻ trước, còn đuổi giết vài chục vạn đại quân Thiên Đình thừa lại! Tình hình đai khái là như thế, còn cụ thể thế nào nhất thời còn chưa rõ ràng.
Ánh mắt Thanh chủ lại rơi tơi trên người Thượng Quan Thanh, Thượng Quan Thanh khẽ gật đầu ám thị một cái.
Không nhìn lại Cao Quán, Thanh chủ đột nhiên quay đầu nhìn hướng Phá Quân, trầm giọng nói:
- Chỉ bằng năm vạn nhân mã kia của Ngưu Hữu Đức làm sao có thể đánh vỡ trăm vạn đại quân tinh nhuệ của Dậu đinh vực? Lão thất phu nhà ngươi từ lúc nào trở nên ấp a ấp úng rồi, tình hình cụ thể là thế nào, lập tức báo ra!