- Không biết là nhiệm vụ gì?
Nhiếp Vô Tiếu lắc đầu nói:
- Không rõ, đi bên kia rồi sẽ có người liên lạc với các ngươi, khi đó sẽ giao nhiệm vụ cụ thể cho. Nhiệm vụ lần này không tiện mang theo nhiều người, hãy tựa lựa chọn năm ngàn người, chuyến đi này phải giữ bí mật.
Chiến Như Ý do dự hỏi:
- Chúng ta bị cướp hết vũ khí trong Mê Loạn tinh hải, không biết cấp trên có phát lại bổ sung không?
Nhiếp Vô Tiếu nói:
- Không chỉ các ngươi gặp tổn thất mà là trang bị của chín trăm vạn người. Một lúc mất nhiều như thế, trong một chốc không bổ sung đầy đủ được. Thiếu cái gì hãy điều phối từ những thuộc hạ dưới tay đi, dù sao những thuộc hạ khác của các ngươi tạm thời không có nhiệm vụ gì.
Cho Miêu Nghị, Chiến Như Ý ba ngày chuẩn bị, sau ba ngày phải xuất phát.
Hai người ra khỏi Hắc Long Ti, dọc theo ngọn núi bước xuống bậc thang.
Chiến Như Ý bỗng lên tiếng:
- Đa tạ.
- Hả?
Miêu Nghị nhìn quanh không thấy ai, ánh mắt khó hiểu nhìn sang Chiến Như Ý. Hình như đang nói với ta?
Chiến Như Ý mất tự nhiên nói:
- Chuyện lần trước đa tạ ngươi.
Miêu Nghị nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì?
Sao người này phản ứng chậm chạp vậy!
Chiến Như Ý thầm oán, một lần nữa trịnh trọng giải thích:
- Lần trước trong Mê Loạn tinh hải, tạ ơn ngươi đã cứu.
Nữ nhân này cảm ơn ta? Đúng là mặt trời mọc lên từ phía tây!
Miêu Nghị giả cười:
- Chỉ tiện tay.
Chiến Như Ý lặng im một lúc, nói:
- Trước kia có một số việc đúng là ta quá mức, nếu có chỗ nào đắc tội thì ta ở đây xin lỗi ngươi, mong ngươi đừng để bụng, từ nay biến can qua thành ngọc bạch. Không biết ý của Ngưu huynh thế nào?
Miêu Nghị cười nói:
- Cầu còn không được!
Trong bụng thì nghi ngờ, vì nữ nhân này từng có tiền lệ xin lỗi, Miêu Nghị nghi ngờ có khi nào nàng uống nhầm thuốc không.
Xuống núi rồi mỗi người đi một ngả. Chiến Như Ý đứng yên nhìn chăm chú bóng lưng Miêu Nghị đi xa, biểu tình phức tạp. Có một số việc không biết thì thôi, biết rồi khiến lòng người rối bời.
Sau khi gặp nạn ở Mê Loạn tinh hải, người trong nhà rất lo cho an nguy của Chiến Như Ý nên hỏi nàng chuyện gì xảy ra. Khi biết Miêu Nghị bất kể hiềm khích lúc trước cứu nữ nhi của mình thì Doanh Lạc Hoàn khen hắn hết lời, lỡ miệng nói ra sự thật cho nữ nhi.
Khi biết ngoại công Doanh Thiên Vương muốn tác hợp nàng và Miêu Nghị thành phu thê thì Chiến Như Ý hết sức xấu hổ, tim đập loạn nhịp. Vì Chiến Như Ý biết Chiến gia hay Doanh gia đều là một lời ngoại công Doanh Thiên Vương quyết định. Ngoại công đã đặt quyết tâm này thì hai nhà không ai ngăn cản được, tức là Chiến Như Ý sớm muộn gì sẽ trở thành nữ nhân của Ngưu Hữu Đức.
Đặc biệt khi biết mẫu thân Doanh Lạc Hoàn từng đến Hắc Hổ Kỳ gặp nữ tế, rất vừa lòng với nữ tế tương lai thì Chiến Như Ý xấu hổ không chịu nổi. Chiến Như Ý oán trách mẫu thân, nàng cảm giác mình mất hết mặt mũi. Khi biết Miêu Nghị không hiểu ý đồ của mẫu thân đến gặp, mẫu thân cũng không nói sự thật cho hắn thì trái tim treo cao của Chiến Như Ý đặt xuống, không thì sau này nàng không biết làm sao đối diện tên đó.
Trong thời gian trở về từ Mê Loạn tinh hải đến nay Chiến Như Ý luôn hoảng hốt, hay thẫn thờ. Không ngờ cuối cùng nàng và Miêu Nghị đi đến bước đường trở thành phu thê, nàng ngẫm lại người kia, nếu không tính lập trường đối thủ, nhìn từ góc độ nam nhân thì hắn không quá tệ. Tính gia thế bối cảnh thì hai người khá xứng, nhưng Chiến Như Ý không biết đối phương nhìn mình thế nào, có ghét nàng không, dù sao hai người từng xích mích.
Sau khi biết chuyện này Chiến Như Ý bỗng cảm thấy chịu nhục trong tay Miêu Nghị không quá khó chịu, về sau thành phu thê, từ oan gia biến thành phu thê có lẽ sẽ là một đoạn giai thoại, tương lai kể cho tử tôn nghe sẽ thành hồi ức tốt đẹp.
Còn chưa tính bát tự nữa là, nàng suy nghĩ hơi xa.
Ba ngày sau, hai người mang theo thuộc hạ âm thầm chuẩn bị, Miêu Nghị vẫn chỉ mang Diêm Tu, Dương Triệu Thanh theo cùng.
Trên đường đi vì không khiến người chú ý nên ăn mặc gọn nhẹ, mỗi người mang theo năm ngàn người cố gắng co rút trong túi thú.
Mục đích chuyến đi là nơi không phải lần đầu tiên Miêu Nghị đến, Đăng Âm Sơn của đất U Minh.
Đăng Âm Sơn là hành tinh lớn nhất Cửu giới, được xưng đệ nhất trong Cửu giới tất nhiên lớn vô cùng. Năm xưa Miêu Nghị cùng Khấu Văn Lam tiêu diệt Hắc Vương có đi ngang qua, nhưng chưa đi chợ quỷ của Đăng Âm Sơn bao giờ. Chợ quỷ ở Đăng Âm Sơn là chợ đen lớn nhất Cửu giới, cũng là nơi Miêu Nghị chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Còn cách khá xa nhưng đã mơ hồ thấy tinh thể to lớn.
Chiến Như Ý bay song song nghiêng đầu hỏi Miêu Nghị:
- Nghe nói ngươi từng đến Đăng Âm Sơn, có rành về nó không?
Lần đầu tiên Chiến Như Ý tới đây.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Chỉ đi địa điểm được chỉ định chứ không đi lung tung nên không quen thuộc.
Miêu Nghị phát hiện từ khi bị hắn nhục nhã một lần thì nữ nhân này thay đổi nhiều, thường chủ động giao lưu với hắn.
Nhưng Miêu Nghị không phải chim non mới ra đời lăn lộn trong Tu Hành giới, càng như vậy hắn càng hết sức cẩn thận, ở mặt ngoài thì ứng đối khách sáo.
Như ngày xưa lần đầu tiên đến, dãy núi trải rộng, mặt trời lấp lóe trong trời sao xa xăm trao ánh sáng yếu ớt cho hành tinh này, khiến nó vĩnh viễn ở trạng thái u ám bình minh, mông lung mơ hồ, như tỉnh như mơ.
Đám người đáp xuống núi hoang, một đám âm hồn nửa trong suốt ở xa gần bay tới gần, vươn tay ra ăn xin:
- Làm chút việc tốt đi, làm chút việc tốt đi!
Nhìn liền biết là ăn xin tài nguyên tu luyện. Chiến Như Ý nhìn Miêu Nghị đứng bên cạnh, nàng định móc cố nguyên đan ném ra ngoài nhưng bị tùy tùng ngăn cản, giải thích ngắn gọn là: Ngươi mà cho sẽ có âm hồ vô số kể chen chúc tới quấn chặt ngươi, khi đó hoặc ngươi bỏ đi hoặc phải đại khai sát giới.
May mắn phía xa có một quỷ tu ăn mặc như thư sinh mặt trắng thò đầu quan sát bên này một lúc rồi bay tới, huơ tay giết mấy âm hồn. Đám âm hồn sợ hãi kinh hoàng chạy trốn.
Thư sinh mặt trắng là người của Thiên Đình, đã dịch dung, đeo mặt nạ. Hai bên chắp đầu ám hiệu xong thư sinh mặt trắng đưa một khối ngọc bài ra hiệu tìm chưởng quầy Cố Đa Quý của khách điếm Hữ Nhất Gian, bên kia sẽ lo chuyện kế tiếp.
Thư sinh mặt trắng dẫn đường đưa đoàn người đến nơi gần chợ quỷ trăm dặm thì từ biệt.
Miêu Nghị và Chiến Như Ý để lại đám người chờ lệnh, chỉ mang theo mỗi người hai tùy tùng dọc theo dòng sông đi lên ngọn núi cách trăm dặm, đập vào mắt là lòng chảo lớn. Trong lòng chảo chi chít các ngọn núi lớn nhỏ, địa thế không cao hơn xung quanh.