Tống Viên Đức có chút nóng vội nói:
- Đều làm theo lời ngươi nói rồi, tiền còn lại nên đưa cho ta rồi chứ?
Người hầu kia lại như cũ dáng vẻ cung kính, truyền âm nói:
- Ngươi điên rồi sao, nơi đây khắp nơi là thám tử của soái phủ, ngươi không sợ bị người nhìn thấy sao? Đi xa một chút hãy nói!
- Đúng rồi, đúng rồi.
Tống Viên Đức liên tục trả lời, nhưng lại nhắc nhở:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngàn vạn lần chớ giở trò gì.
Người hầu than thở:
- Ngươi đều đã nói rồi ngươi và soái phủ vẫn duy trì liên hệ trong thời gian dài, ta nào dám đùa giỡn gì, ngươi một khi gặp chuyện không may, chuyện hiện giờ không phải sẽ bại lộ sao.
Tống Viên Đức có chút đắc ý nói:
- Biết là tốt rồi.
Hai người rời xa khỏi đó, rơi vào một tinh cầu hoang vu núi non trùng điệp trên một bãi đá.
Người hầu lấy tinh linh ra không biết đang cùng ai liên hệ.
Tống Viên Đức thì khắp nơi hết nhìn đông tới nhìn tây, không hiểu cảm giác có chút không an toàn, hơi lộ ra cảnh giác nói:
- Nơi đây cũng khá xa rồi, tiền còn lại nhanh đưa cho ta.
Người hầu nói:
- Ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc trên tay không có nhiều tiền như vậy, ngươi yên tâm sẽ không thiếu của ngươi đâu, lập tức sẽ có người đưa tiền qua đây.
Nói lập tức đúng là lập tức, chỉ chốc lát sau, từ đằng xa một bóng người hiện ra trước mặt hai người, ánh mắt bình tĩnh quét hai người liếc mắt, người tới không ai khác, giám sát hữu bộ Bùi Mặc.
Đại nhân!
Người hầu chắp tay truyền âm hành lễ, thân phận của hắn đương nhiên cũng là người của giám sát hữu bộ, chính là thủ hạ của Bùi Mặc.
Tống Viên Đức cùng Bùi Mặc khách khí chắp tay, trong lòng ít nhiều có chút căng thẳng.
Bùi Mặc hỏi:
- Chuyện làm thế nào, không có gì rắc rối chứ?
- Không có, tất cả đều thuận lợi.
Người hầu đem đại khái tình hình bẩm báo, rồi chỉ Tống Viên Đức:
- Hắn muốn số tiền còn lại.
- Tiền?
Bùi Mặc dòm Tống Viên Đức giễu giễu nói:
- Ngươi cảm thấy cái mạng này của ngươi trị giá bao nhiêu tiền?
Tống Viên Đức kinh hãi, ý thức được không ổn, chậm rãi lui lại nói:
- Làm sao? Các ngươi muốn quịt nợ phải không? Ta cảnh cáo các ngươi, chớ làm loạn, ta và soái phủ vẫn duy trì liên lạc, ta nếu xảy ra chuyện gì, chuyện của các ngươi lập tức sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Bùi Mặc lạnh nhạt nói:
- Đối với vài người có một số việc, sống chết của ngươi không tồn tại cái gọi là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, quan trọng là ngươi đã truyền đạt ý rồi.
Tống Viên Đức cảm thấy uy hiếp trí mạng, không nói thêm nữa, lắc mình vọt lên bỏ chạy.
Người hầu nhanh chóng bay đi đuổi theo. Bùi Mặc vung tay một tâm lục phẩm phá pháp cung trong tay, phanh một vệt sáng bắn ra trên không hét thảm một tiếng.
Chợt hiện trở về người hầu tóm Tống Viên Đức đau đớn không chịu nổi trở về nhìn tên nhóc trong tay Bùi Mặc.
- Tiền ta không cần nữa, tiền của ta cũng cho các ngươi, xin tha cho ta một mạng.
Tống Viên Đức khóe miệng chảy máu cầu xin.
Bùi Mặc nghiêng đầu báo cho biết một cái, người hầu giơ tay chém bay đầu, Tống Viên Đức thân thể tàn phế trên mặt đất chảy máu co quắp.
Thu đao lại người hầu xoay người hỏi:
- Đại nhân, phía trên làm việc này là có ý gì?
- Phía trên tự có suy tính của phía trên, không nên hỏi thì đừng hỏi, ngươi ta tuân mệnh chấp hành là được. Nơi đây không thích hợp ở lâu, ngươi đi trước đi, chỗ này ta sẽ xử lý.
Bùi Mặc nhàn nhạt một tiếng, lại nghiêng đầu ý bảo hắn đi trước.
- Vâng!
Người hầu chắp tay lĩnh mệnh, nhanh chóng bay đi, ai ngờ người vừa vào không trung, xoay mình nghe thấy phía dưới:
- Phanh!
Tiếng vang chấn động truyền đến, cúi đầu vừa nhìn, một vệt sáng đang phóng tới, trong mắt lóe lên phẫn nộ cùng khiếp sợ. Thiên Tẫn cung, đứng yên ở đài phơi nắng của Ngọc dịch trì Cao Quán ngước nhìn tinh không, đặt tinh linh vào trong tay áo kéo quần áo xoay người không nhanh không chậm rời đi, ra khỏi cửa Thiên Tẫn, dừng bước nói với thủ vệ:
- Không có ý chỉ của bệ hạ không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, bao gồm cả Thiên hậu nương nương.
- Vâng!
Tướng lĩnh chắp tay ứng tiếng.
Áo choàng đen bay phần phật, Cao Quán mặt không chút thay đổi, trầm ổn hướng về phía Tinh Thần điện.
Tinh không tại một nơi khác, khẩn cấp lên đường là Lệnh Hồ Đấu Trọng tâm tư vô cùng lo lắng, trong lòng sầu lo khó có thể giải được.
Một bên đại tướng chợt âm thầm cấp báo nói:
- Đại soái, không xong, chiến địa cửa vào bắc tinh môn đại quân tiếp viện bị nhân mã của Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch liên thủ chặn lại, phần lớn nhân mã bị mê hoặc đã làm phản, một bộ phận người phản kháng đã bị sát hại. bây giờ bắc tinh môn đã bị tam phương phản quân liên thủ phong tỏa!
Lệnh Hồ Đấu Trọng hận đến cắn răng, thực sự là nghèo còn gặp cái eo, không ngờ Đông quân trên dưới quân tâm đã tới mức như thế, đều không coi trọng Doanh thiên vương như vậy, nhiều nhân mà như vậy nói làm phản là làm phản, nhưng hắn không thể không kiên trì truyền âm nói:
- Khống chế không cho sử dụng tinh linh, không được để tin tức khuếch tán xuống phía dưới, tiến nhập bắc tinh môn toàn lực đột phá vòng vây gấp rút tiếp viện thiên vương, bằng bất cứ giá nào cũng phải tranh thủ thời gian cho Vương gia!
- Vâng!
Đại tướng trả lời, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, biết đại soái không có lựa chọn khác, chỉ có thể làm như vậy.
Mặt căng thẳng tiếp tục lên đường Lệnh Hồ Đấu Trọng nhíu mày một cái, lấy ra một chiếc tinh linh, là phu nhân Thiệu Hương Hoa của hắn tới tin, biết rõ giờ tình hình chiến đấu khẩn cấp không biết nặng nhẹ lại còn quấy rối, cũng không biết là chuyện gì.
Thiệu Hương Hoa đương nhiên không vì chuyện khác mà liên hệ hắn, thật sự là bị cậu họ tác động, nhưng lại cảm thấy không đáng tin cậy, nàng cũng không biết có nên nói cho phu quân biết hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nhắc nhở cũng không quan hệ gì, phu quân biết rõ thế cục, thì sẽ có phán đoán chính xác, tốt hơn so với mình cứ ở đây mà mò mẫm, nói sai cùng lắm là bị mắng một trận. Vạn nhất có thể giúp phu quân? Chuyện liên quan đến tính mệnh toàn gia trên dưới! Vì vậy suy nghĩ xong vẫn cảm thấy nên nhắc nhở.