Trận chém giết của những người này kỳ thực phân không ra thắng thua, không khác gì phá hoại, ngăn trơ lẫn nhau.
Tóm lại chiến sự tranh giành thiên hạ đã không chỉ giới hạn giữa đại quân chủ lực của song phương, tiềm lực mà song phương có thể lấy ra đã được triển khai toàn diện, chiến hỏa thiêu khắc tinh không thiên hạ, cơ hồ không có phương thế lực nào có thể may mắn tranh được.
Duy nhất có thể hạnh miễn cũng lại là những tán tu không quy thuộc bất kỳ phương thế lực nào, số lượng nhóm người này kỳ thực chiếm đại đa số tu sĩ trong thiên hạ, cao thủ trong đó cũng có không ít, nhưng thiếu hụt tổ chức hữu hiệu, không hình thành được lực lượng tương xứng nên có, bình thường đấu đá lẫn nhau thì còn được, chứ đối mặt loại chiến sự này thì chỉ có nước tìm một chỗ tránh đi.
Trong loại người này có kẻ vì muốn tiêu dao tự tại, không nguyện chịu ước thúc nào, có kẻ không ham hố vinh hoa phú quý, không nguyện bản mạng cho bất cứ người nào, có kẻ từng gây ra chuyện phải mai danh ẩn tính, có kẻ nhìn không vừa mắt cục diện Thiên Đình bây giờ, có kẻ lại không có cửa mưu đồ công danh lợi lộc, có kẻ năng lực có hạn lười nhác hi vọng được tiền đồ.
Trong một khu rừng sương khói lượn lờ, một mỹ nhân hạ xuống cạnh một cây cổ thụ trên vách núi, ngồi xuống bên bàn đá, vung tay ném ra ba cục đá vào trong sơn cốc.
Chỉ trong chốc lát, trong sơn cốc bay tới hai người, một nam một nữ, nếu Miêu Nghị ở đây liền có thể nhận ra, là bạn cũ Ban Nguyệt Công cung Thanh Mi mà năm đó Miếu Nghị kết thực trong Vong Ưu lâm.
Mà kỳ thực mỹ nhân kia Miêu Nghị cũng nhận ra, là lão bản nương hiệu cầm đồ Hồ Điệp từng kết thực lục khảo hạch ở Vô Sinh chỉ địa, Hoa Hô Điệp, nhiều năm như vậy qua đi, lại vẫn my diễm động người như cũ.
Trên tay Thanh Mi bưng lên một chiếc khay, trên khay đặt mỹ tửu món ngon, đã để ở trên bàn, cười nói:
- Nghe động tĩnh liền biết là Hoa tỷ tỷ tới, nếm thử mỹ tửu ta mới ủ.
Hai phu phụ ngồi xuống, Hoa Hồ Điệp tấm tắc nói:
- Vẫn là phu thê các người tiêu dao tự tại, có điều sau này ta cũng phải làm như các ngươi, chuẩn bị dời đến làm hàng xóm với các ngươi, không biết có hoan nghênh hay không.
Thanh Mi rót rượu cười nói:
- Nơi sương khói lượn lờ này làm sao vào được mắt tỷ
Một chén rượu đưa tới, lại rót một chén cho Ban Nguyệt Công.
Ban Nguyệt Công cũng cười nói:
- Ngươi cũng đừng hại chúng ta, nếu ngươi chạy, Khấu gia há có thể bỏ qua, đến lúc đó đuổi tới nơi này, chẳng phải chúng ta cũng bị liên lụy.
Rượu đến bên mồm, Hoa Hồ Điệp lại than nhẹ một tiếng, thả chén rượu xuống, tựa hồ không tâm tình thương thực, lắc lắc đầu, nói:
- Khấu gia xong rồi, triệt để sụp rồi, sau này cũng sẽ không tồn tại Khấu gia nữa, trói buộc của ta cũng tính là được triệt để giải trừ.
Hai phu phụ đồng thời kinh ngạc, Ban Nguyệt Công nghi hoặc nói:
- Khấu gia quyền thế ngất trời, ngay cả Thanh chủ đều có thể không cần nể mặt, làm sao xong được, có phải đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Hồ Điệp nhìn hai người, lắc đầu nói:
- Các ngươi đúng thật là hai tai không nghe chuyện ngoài núi, tinh không bên ngoài đã đanh đến long trời lở đất, người bạn cũ kia của các ngươi, chính là tên Thiên vương chưởng lệnh Nam quân Ngưu Hữu Đức kia khởi binh tạo phản, thôn tính nhân mã Đằng Phi cùng Thành Thái Trạch, lại xua binh chỉ hướng Khấu Lăng Hư, cả nha Khấu gia đã bị Ngưu Hữu Đức bức tử, Khấu Lăng Hư chiến bại, chết ở dưới thương Ngưu Hữu Đức. Ai, Doanh Cửu Quang, Hạo Đức Phương, Khấu Lăng Hư, người bạn cũ này của các ngươi là ngoan nhân a, cư thế vặn ngã từng người một, nhìn xu thế bây giờ, người tiếp theo hẳn là Quảng Lệnh Công.
Hai phu phụ thực sự cả kinh không nhỏ, trước kia nghe nói Ngưu Hữu Đức thành Thiên vương chưởng lệnh Nam quân, cũng nghe nói có vẻ đã rất lợi hại, chỉ là không ngờ có thể lợi hại như thế.
- Chẳng lẽ Thanh chủ cư thế ngồi yên không quản?
Ban Nguyệt Công hỏi.
Ông hỏi.
- Thanh chủ?
Hoa Hồ Điệp ha ha cười nói:
- Nghe nói trận đầu tiên là Thanh chủ phái tạm trăm triệu cận vệ quân đánh lén, lại bị Ngưu Hữu Đức giết cho không còn manh giáp, nghe nói không sống sót nào, đó chính là tám trăm triệu cận vệ quân a! Nghe nói U Minh đại quân của Thanh chủ cũng bị Ngưu Hữu Đức thu phục, đứa con kia của Thanh chủ bị Ngưu Hữu Đức chặt đầu đưa đến trước mặt Thanh chủ, hình như thiên hậu Hạ Hầu Thừa Vũ cũng rơi vào trong tay Ngưu Hữu Đức. Hiện nay Ngưu Hữu Đức đã xưng đế, Thanh chủ nào có thể ngồi nhìn, chắc là đang tìm cơ hội liều mạng. Ai, Khấu gia không còn, người mặt dưới như chúng ta liền thanh quần long không đầu, còn có thể làm sao, cũng không ai dám đánh lên cơ hiệu Khấu gia, làm thế chẳng phải muốn tìm chết? Mọi người thu dọn đồ đạc, tản thôi!
Thanh Mi thử lên tiếng hỏi:
- Khấu gia không sót lại một ai? Không phải Khấu Lăng Hư là nghĩa phụ của phu nhân Ngưu Hữu Đức ư? Quan hệ giữa Ngưu Hữu Đức cùng Khấu Văn Lam không phải cũng rất tốt mà? Chẳng lẽ cả Khấu Văn Lam cũng giết?
Hoa Hồ Điệp nâng chén một hơi uống cạn, đấy chén sang, để nàng tiếp tục rót đầy, hài hước nói:
- Nghĩa phụ thì tính cái gì? Chút quan hệ với Khấu Văn Lam thì tính cái gì? Giết sạch tám trăm triệu cận vệ quân còn không nháy mặt lấy một cái, không phải tám ngàn, tám vạn, là tám trăm triệu tính mạng a, người cảm thấy loại người này còn bị những thư kia ràng buộc? Thiên hạ tranh hùng, người mềm lòng nương tay sống sao nổi, trong mắt bọn họ hoàng đồ bá nghiệp quan trọng hơn hết thảy? Chẳng lẽ hắn còn lưu Khấu Văn Lam một mạng để sau này tìm mình báo thù? Chỉ sợ chuyện đầu tiên cần làm chính là diệt cỏ tận gốc, làm sao sẽ cho Khấu Văn Lam cơ hội được sống!
Kỳ thực tình hình cụ thể trên chiến trường ra làm sao, bản thân nàng cũng không rõ ràng, có một số chuyện là tự mình suy diễn ra.