Doanh Vô Mãn cũng bị véo không nói nên lời, hai mắt phẫn nộ trừng trừng, hắn cũng không nghĩ tới mình có thể ngờ mình bên cạnh có cao thủ hộ vệ xuất hiện loại tình huống này.
Dương Triệu Thanh không chút hoang mang, một tay ấn cô Doanh Vô Mãn đông thời từ từ nói:
- Chư vị tốt nhất chớ lộn xộn, ta pháp lực đã ở lòng mạch hắn ta tụ tập. Nếu ta có gì ngoài ý muốn pháp lực câu ta không bị khống chế lập tức sẽ bạo nổ trái tim của hắn ta, hắn ta chết các ngươi sẽ là kết cục gì không cần ta phải nhắc nhở chứ?
Kỳ thật trong lòng y cũng sợ không thôi. Bất quá từ đầu y biết Doanh Vô Mãn bị quản chế pháp lực xong y liền đánh chủ ý với Doanh Vô Mãn. Cáo tri Từ Đường Nhiên y cũng không biết mình có thể bị Ngô Tiên Kỳ cấm chế lần nữa không, nếu như có y sẽ nghĩ cách khác hấp dẫn sự chú ý của mọi người để cho Từ Đường Nhiên động thủ. Điểm này khi tiếp xúc với Từ Đường Nhiên y đã cáo tri Từ Đường Nhiên.
Ai ngờ Ngô Tiên Kỳ rõ ràng không đem mình làm chuyện quan trọng, bất quá đây cũng là bởi vì y nhìn ra Ngô Tiên Kỳ căn bản không phải là hộ vệ chuyên nghiệp làm hết phận sự. Từ chiến giáp trên người Ngô Tiên Kỳ có thể nhìn ra, nếu là Diêm Tu đi theo bên cạnh Đô thống đại nhân, chú ý tùy thời bảo vệ mục tiêu là nhiệm vụ hàng đầu. Dương Triệu Thanh y căn bản không dám có chủ ý này.
Chiết Xuân Thu cũng không kịp nghĩ phía sau lưng mình đau nhiều, đã bị tình hình trước mắt sợ tới mức chết lặng, bước nhanh về phía trước gấp giọng nói:
- Thả Hầu gia, ta cam đoan để hai người bình yên rời đi.
Chỉ chỉ Từ Đường Nhiên trên tay Ngô Tiên Kỳ.
- Cam đoan của ngươi tính là cái gì?
Dương Triệu Thanh hất cằm với Từ Đường Nhiên:
- Lập tức thả y.
Ngô Tiên Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mơ tưởng! Ngươi không để Hầu gia, mơ tưởng ta thả hắn ta.
- Từ huynh, xem ra ngươi cho dù chết ở chỗ này cũng không tính là oan uổng. Tánh mạng của ngươi đã ngang hàng với nhi tử của Doanh Thiên Vương Doanh hầu gia rồi.
Dương Triệu Thanh cười ha ha tay hơi buông lỏng một chút cổ Doanh Vô Mãn, ghé vào tai hắn ta mỉm cười nói:
- Hầu gia, để cho thủ hạ của ngươi thả người.
Tằng hắng một cái Doanh Vô Mãn thong thả lại sức lập tức tức giận quát:
- Bản hầu chính là đứng triều đình mệnh quan thiên đình, ngươi cũng biết hậu quả cưỡng ép ta?
- Chẳng lẽ chúng ta đại nhân không phải là mệnh quan thiên đình sao? Ngươi có thể giết hắn ta, ta lại không thể cưỡng ép ngươi, đây là đạo lý gì?
Dương Triệu Thanh nhàn nhạt chất vấn một tiếng, ánh mắt cảnh giác cao độ nhìn chung quanh, một tay từ cánh tay của Doanh Vô Mãn mò lên bàn tay của hắn ta, nắm một ngón tay của hắn ta, “răng rắc” một tiếng trực tiếp bẻ gãy, đồng thời quát:
- Để cho bọn họ thả người.
A...
Doanh Vô Mãn kêu đau một tiếng, đau toàn thân run rẩy, lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Ngô Tiên Kỳ lập tức kiếm ở trên tay Từ Đường Nhiên một đáp lại đồng dạng:
- Ngươi thử nhìn một chút.
Dương Triệu Thanh gầm lên một tiếng, đã nắm đầu ngón tay thứ hai của Doanh Vô Mãn.
Ngô Tiên Kỳ vẻ mặt cuồng bạo, nắm bắt ngón tay Từ Đường Nhiên chậm chạp không ra tay. Có chút sợ ném chuột vỡ bình, thật sự là ngón tay của Doanh Vô Mãn quý giá hơn so với Từ Đường Nhiên rất nhiêu.
Dương Triệu Thanh kéo ngón tay của Doanh Vô Mãn như tùy thời có thể đứt gãy:
- Tình huống bên ngoài như thế nào Hầu gia cũng biết, ta đã dám ở phía sau chạy tới đàm phán, không có ý định còn sống trở về. Hầu gia là muốn cùng ta đánh cuộc mệnh sao? Để cho bọn họ thả người.
Đau đến há mồm thở dốc, Doanh Vô Mãn lập tức hướng đối diện hô:
- Thả người, buông hắn ta ra.
- Hầu gia.
Ngô Tiên Kỳ cực kỳ khó xử một tiếng.
Doanh Vô Mãn hô hấp dồn dập tức giận nói:
- Ta cho ngươi thả người.
Chiết Xuân Thu cũng vội vàng ở bên thúc giục Ngô Tiên Kỳ:
- Còn không mau thả người?
Haiz! Ngô Tiên Kỳ thở dài, trong lòng y biết rõ, người vừa để xuống liền phiền phức lớn rồi, liền làm cho đối phương thực hiện được rồi. Nhưng y cũng không dám không tha, người đối diện thân phận cực kỳ tôn quý, nguyên nhân cũng bởi vì y ăn đủ rồi, y đảm đương không nổi.
Tay đầy hung hăng cắn răng đẩy Từ Đường Nhiên trong ngực ra.
Ho khan hai tiếng, Từ Đường Nhiên có cảm giác té ngã, tranh thủ thời gian chạy vào trong đình trở về chỗ kinh hồn một khắc.
Dương Triệu Thanh chú ý cao độ nhìn bốn phía, ngoài miệng truyền âm nói:
- Từ huynh không sao chứ?
Từ Đường Nhiên sợ tới mức quá mức, bất quá thấy Doanh Vô Mãn lực uy hiếp lớn như vậy, tâm lại nhanh chóng thực tế lại trợ giúp đề phòng bốn phía truyền âm trả lời:
- Không việc gì, không chết được.
- Vừa rồi tình thế cấp bách, mong rằng Từ huynh đừng để trong lòng.
- Minh bạch, minh bạch, ngươi cũng là lấy mạng chơi, làm sao bây giờ?
- Tự nhiên là phiền toái người trên tay tiễn đưa chúng ta đoạn đường, bất quá không nên gióng trống khua chiêng, vạn nhất làm cho Ngao Phi bên kia chó cùng rứt giậu thì phiền toái.
Từ Đường Nhiên nhưng ánh mắt đã rơi vào hai người Chiết Xuân Thu, trên tay có cậy vào, hắn ta lại nhớ đến báo thù:
- Hai tên gia hỏa kia, đem lão tử giày vò thảm rồi, cơn tức này ta nuốt không trôi.
- Từ huynh không nên vọng động, giao cho ta xử lý.
Dương Triệu Thanh tranh thủ thời gian truyền âm khuyên can một tiếng, chợt lại bên tai Doanh Vô Mãn buông ra âm thanh cười nói:
- Hầu gia sợ là phải phiền toái, ngài tiễn chúng ta đoạn đường. Nhưng chúng ta hi vọng động tĩnh ít một chút, ta nghĩ Hầu gia cũng không muốn để tất cả mọi người chứng kiến bộ dạng hiện tại của ngài chứ? Ngài thế nhưng là người thừa kế Thiên Vương chưởng Đông quân, há có thể không chừa chút mặt.
Doanh Vô Mãn thở hổn hển nói:
- Ta khuyên các ngươi hiện tại dừng tay, ta có thể cho các ngươi đầy đủ cam đoan, cam đoan nhất định khiến hai người bình yên rời đi. Nói cách khác, ngươi nên biết Ngao Phi chẳng mấy chốc sẽ phát hiện không đúng, Ngao Phi hiện tại cùng ta là tình huống như thế nào ngươi đại khái cũng biết một chút, ta làm con tin của các ngươi làm không tốt hoàn toàn ngược lại.